Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 538
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:09
Lượt xem: 12
"Chỉ cần làm không c.h.ế.t thì cứ cắm đầu làm."
"Tình nguyện mệt c.h.ế.t cũng không để đói chết!"
Đội trưởng Hàn dùng sơn đỏ viết hai câu này trên tường của sân đập lúa.
Đúng thật vậy, ba ngày làm hết công suất, tiến độ làm việc có thể bằng với tiến độ làm việc trong bảy ngày so với trước kia.
Chờ đến khi người có thể so sánh với con bò già như Sở Thấm cũng chịu không nổi nữa, mà người trong thôn phần lớn nếu không nghỉ ngơi thì sợ là sẽ bị hộc m.á.u thì ruộng đất trong thôn cũng đã cày xong rồi!
DTV
Chờ gieo hạt thôi!
Vì thế tại buổi tối ngày hôm đó, khi bóng đêm bao trùm hết cả vùng này, khi mà ánh trăng đã ló dạng trên đỉnh núi và sao cũng mọc đầy trời thì đội trưởng Hàn đứng ở trên sân đập lúa, thừa dịp mọi người ghi chép công điểm mới cầm loa thể hiện lòng từ bi: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày!"
Có ai hiểu không…
Lúc này suýt chút nữa Sở Thấm đã dập đầu xuống đất để thể hiện ra sự vui sướng cực hạn của chính mình.
Nếu vẫn cứ tiếp tục làm như vậy thì cô phải tìm lý do nghỉ bệnh để đình công, dù sao lương thực trong nhà cô vẫn còn nhiều, không sợ c.h.ế.t đói.
Không chờ đội trưởng Hàn nói xong, dưới chân Sở Thấm: người đã đăng ký hoàn công xong giống như giẫm lên bánh xe lửa của Na Tra chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, khi trải qua khu nuôi gà dưới chân núi thì cô không tự chủ phanh lại, sau khi Sở Thấm dùng sức lực cuối cùng lên núi nhốt gà lại rồi mới về nằm trên xích đu bằng tre ở trong sân nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hổ sau đó mới đứng dậy hâm nóng cơm.
Mỗi ngày vào giờ này là lúc cô vui vẻ nhất, hôm nay lại càng vui hơn nữa, bởi vì ngày mai không cần đi làm việc.
Đồ ăn là vài món buổi sáng còn dư lại, Sở Thấm trút hết toàn bộ vào trong một cái tô còn to hơn cái đầu của cô, trộn đều rồi đặt vào trong nồi hấp.
Bởi vì lao động tốn sức quá nhiều, Sở Thấm không nỡ đối xử tệ với bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-538.html.]
Mấy ngày nay cô đều ăn cơm trắng nấu bằng gạo thuần mà không trộn vào thứ gì khác, mỗi ngày ít nhất hai quả trứng và một chén thịt, cộng thêm đủ loại rau khô.
Món hôm nay cô ăn là thịt kho tàu, miếng thịt này là nửa đêm hôm qua cô đã chưng cách thủy.
Nửa đêm hôm qua cô bị tiếng gào khóc thảm thiết của vợ chồng nhà họ Hoàng đánh thức, nghe nói là đôi vợ chồng lười này bởi vì làm việc quá mệt mỏi nên nửa đêm gặp ác mộng mới tỉnh lại, sau đó càng nghĩ càng thấy khổ nên mới khóc, làm cho Sở Thấm tức giận đến nỗi ngay lập tức cầm gậy gộc muốn ra ngoài đánh người.
Mẹ nó, làm ồn là tội ác tày trời!
Sở Thấm bị đánh thức đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy đầy, cuối cùng cô chỉ đứng ở ngay cửa hô to một tiếng "ồn ào", chờ hai vợ chồng nhà họ Hoàng im miệng thì phất tóc quay về phòng.
Nhưng đang ngủ say mà bị thức tỉnh cho nên Sở Thấm không ngủ lại ngay được, do vậy cô dứt khoát lấy một miếng thịt ba chỉ từ ba lô không gian, đặt ở trong nồi đất chậm rãi hầm, hầm một hồi thì cơn buồn ngủ lại ập tới nên lại đi ngủ bù.
Vì thế sáng hôm nay cô mới có được một nồi thịt kho tàu mềm mại, nước sốt đậm đà nồng đậm hương thơm, còn mang theo hơi nóng.
Sau đó lại xào thêm một dĩa rau cải chua, rau cải ngâm chua thường là dưa muối mà đa số người địa phương thường hay ăn, không hiểu vì nguyên nhân gì, Sở Thấm càng ăn lại càng cảm thấy hợp khẩu vị, vì thế năm ngoái cô ngâm đến hai vò rau cải chua, cho tới bây giờ đã ăn gần hết nửa vò.
Rau cải ngâm như thế nào cũng đều ngon, không cần thêm dầu để xào thì cũng rất bắt cơm, nhưng Sở Thấm lại thích thả chút dầu thêm chút vụn tiêu xanh, xào đến thơm ngào ngạt lại không chua không mặn, chỉ cần múc hai muỗng vào chén cơm trộn lại là không cần ăn thêm món khác.
Bởi vì xào rau cải xong thì khi trong nồi còn dính rất nhiều rau cho nên Sở Thấm cũng không muốn làm thêm món canh khác, chỉ dùng chút rau cải còn dính trong nồi "xèo" một tiếng đổ nước ấm vào, sau khi nấu sôi còn đập hai quả trứng gà vào, đặc biệt giống món canh trứng dưa muối.
Những món ăn này để tới tối ăn vẫn còn ngon, rau cải chua ăn cùng thịt kho tàu đúng là cực kỳ hợp nhau, vừa thơm vừa không ngán.
Giờ phút này khi cô lấy cái tô lớn từ trong nồi ra đặt trên bàn cơm thì từng hạt cơm đã được bao bọc bằng nước dùng, vụn rau cải cũng trộn lẫn trong tô cơm, rất giống món cải mai úp thịt.
Ngay lập tức Sở Thấm có cảm giác thèm ăn, cô hớp một ngụm canh dưa muối trứng gà vừa nguội vừa chua, phát ra một tiếng “a” đầy cảm thán rồi cầm lấy cái thìa bắt đầu ăn cơm.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, trong phòng ngọn đèn dầu cháy sáng ấm áp.
Không ai có thể hạnh phúc hơn cô vào giờ phút này.