Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 537

Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:07
Lượt xem: 9

Trước khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất thì cô cũng mới vừa vẩy vôi sống tại chuồng gà sát chân núi xong.

Có lẽ là bởi vì thực vật nơi đây sum xuê cho nên một mảnh rừng sau nhà cô vẫn như cũ, không có dấu hiệu sạt lở nào cả.

Chỉ có điều đường lên núi rất khó đi, Sở Thấm xách mấy con gà tới lui vài lần để đặt chúng vào rào tre dưới chân núi, nhìn thấy chúng nó cũng còn hoạt bát mới yên tâm.

Ban đêm.

Sở Thấm đứng ở trong viện, vầng trăng treo cao sáng rực trên bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng có tiếng động từ trong thôn truyền đến.

Cô còn có thể nghe được tiếng nước chảy từ con sông dưới chân núi, làm người nghe yên tâm vô cùng.

Những tháng ngày làm người lo lắng hoảng sợ cứ thế trôi qua.

Thời gian gieo hạt bắt đầu từ tháng sáu.

Đội trưởng Hàn trên đầu vẫn còn quấn một vòng vải trắng, đứng ở trên bờ ruộng tập hợp từng đám người đi làm việc, tinh thần hào hứng như vậy đã hơn nửa năm rồi chưa thấy được.

Người dân trong thôn cũng khôi phục tươi cười, cho dù làm việc suốt ngày đêm, tăng ca thêm giờ đến bảy tám giờ tối cũng không có một câu oán hận.

Có gì để oán hận đâu chứ? Không đói bụng c.h.ế.t là tốt lắm rồi.

Hạt giống cây cải dầu hiện tại không trồng được, tất cả ruộng đất đều được dùng để trồng các cây lương thực như lúa khoai lang và cây ngô v.v...

Bởi vì không trồng cây cải dầu nên đội trưởng Hàn còn sắp xếp trồng đậu nành và đậu phộng nhiều hơn thường ngày.

Hết cách rồi, người mà, luôn cần có dầu để ăn.

Sở Thấm khôi phục trạng thái như trước kia, mỗi ngày đều đi đến hai nơi thẳng tiến, từ trong nhà đến đồng ruộng, rồi từ đồng ruộng về nhà.

Chỉ là cô luôn cảm thấy chính mình đã quên chuyện gì đó...

Đã quên cái gì?

Giờ phút này Sở Thấm mệt đến nỗi mồ hôi đổ đầm đìa, chống cái cuốc đứng ở trong ruộng vừa mới được xới đất xong.

Nhìn thấy vài con trâu đi chầm chậm từ phía xa, trong lòng Sở Thấm không khỏi chửi ầm lên: Cha mẹ ơi! Tại sao không mua thêm vài con trâu nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-537.html.]

Đội trưởng Hàn muốn vội vàng gieo trồng lương thực thì bọn họ cày cuốc vừa cần có số lượng lại càng phải có chất lượng.

Đúng thật là coi người như con bò già để sai sử mà!

Trong lòng Sở Thấm buồn rầu, trong đầu có một ý tưởng vừa mới thoáng qua thì lại biến mất, trong nhất thời cô đã quên bản thân mình đã quên cái gì.

"Làm việc chăm chỉ hơn đi!"

"Tiếp tục tiếp tục đi, còn muốn chịu đói không, trồng nhanh lên, tranh thủ để mấy tháng sau chúng ta đều được ăn cơm bằng gạo tẻ thơm nứt!"

Không biết đội trưởng Hàn lấy cái loa từ nơi nào, mỗi ngày đều cầm loa hét to, ngay cả Sở Thấm cũng có thể nghe Trương Phi Yến ở bên cạnh mệt như chó nằm xấp xuống đất le lưỡi nói thầm: "Tôi không muốn bị đói, càng không muốn mệt chết!"

Trương Phi Yến nói xong thì mặc kệ khuôn mặt phơi nắng đến đỏ ửng kia mà ngồi xổm xuống bờ ruộng, khi nhìn thấy đội trưởng Hàn đi ngang qua thì đứng bật dậy.

Sở Thấm nhìn đến ngớ người.

"Sở Thấm cô đang làm gì thế? Đứng dậy nhanh lên."

Đội trưởng Hàn chỉ vào cô.

Sở Thấm xem thường liếc ông ấy một cái, cái cuốc trong tay cũng bắt đầu hoạt động trở lại, cô cảm thấy chính mình cũng muốn biến thành chó chết.

*

Thời gian gieo hạt là dùng mạng sống để gieo.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủn, không biết người trong thôn mệt đến nằm xuống bao nhiêu lần, nhưng cho dù nằm xuống thì cũng chỉ là nghỉ ngơi một lát lại vội vàng đứng lên tiếp tục làm việc.

DTV

Vết thương trên đầu của đội trưởng Hàn không tốt, nghe nói mỗi sáng sớm thay băng tới buổi tối thì lại m.á.u lại tiếp tục thấm ra băng vải, đến nỗi làm cho thím Xuân Vũ là một người hòa nhã nhất trong thôn cũng phải chửi ầm lên, còn trộm tìm Sở Thấm mua chút trứng gà.

Hiện tại nhà của Sở Thấm là hộ duy nhất ở trong thôn có năm con gà trong tay, trong đó có bốn con đều là gà mái đẻ trứng.

Trong thôn muốn mua trứng gà đều đến tìm cô, cũng may là cô trộm nuôi hơn mười con gà, nếu không thì chỉ có bao nhiêu trứng thôi cũng không đủ cho một mình cô ăn.

Mà Đức Tử thì trông càng mệt mỏi hơn.

Chân bị gãy nhưng vẫn còn chống gậy ra ngồi ở tại sân đập lúa để lựa hạt giống, mỗi lần ngồi lựa là cả một ngày.

Cho dù vợ chồng nhà họ Tần đã về hưu cũng bận rộn đến xây xẩm mặt mày. Không phải đi khám bệnh cho người này bị cảm nắng thì cũng là vào núi hái thuốc giải nhiệt, hoặc là nấu nước giải nhiệt, ngay cả xuống ruộng làm việc cũng không thể miễn.

Loading...