Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 531
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:10:58
Lượt xem: 26
Suy đoán của Sở Thấm không tệ, bây giờ đám người đội trưởng Hàn còn đang trong nhà máy cơ khí, địa thế của nhà máy cơ khí cao, trái lại sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là đang sầu muộn, lo lắng trong thôn đang là tình hình như thế nào.
Nước này tự như mãi không rút, thậm chí còn có cảm giác đang dâng lên, Sở Thấm ở trên thuyền đi khắp bốn phía cảm nhận được rõ ràng nhất.
Vòng cả bốn phía, mênh m.ô.n.g một vùng, trên mặt nước nổi lên rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể nhìn được cả cá.
Cá này… Sở Thấm không dám ăn đâu.
Trong thôn quá ô nhiễm, lúc này Sở Thấm xem như mới nhớ đến chỗ tốt của hệ thống, cảm thấy việc nó cho vôi sống có tác dụng rất lớn.
Đến chạng vạng tối, vòng xung quanh thôn một chuyến, hiểu được tình huống tàm tạm rồi thì Sở Thấm về nhà, chiên mấy cái bánh bột ngô, lại xếp đầy vào một hũ canh gừng, chèo thuyền đưa cho thím Sở.
Cô vốn là muốn tặng khoai lang, nhưng bây giờ nếu như nhà ai có thể đào ra được khoai lang thì…
Vậy thì xong luôn, không cần giải thích, chuyện bạn vụng trộm trồng khoai lang tuyệt đối phải đóng cọc rồi!
Dù sao thì khoai lang nhà ai có thể giữ được đến lúc này chứ?
Cho nên Sở Thấm chỉ chiên bánh, bánh là làm bằng cám lúa mì, mặc dù ăn khô cuống họng, nhưng mà không làm những người khác chú ý.
Thím Sở đang gặm bánh khoai lưng cứng khô, nhìn thấy Sở Thấm mang đồ đến, không khỏi nói: “Tốt nhất là cháu cứ ở trong nhà là được, đi đi lại lại vô cùng nguy hiểm, ai biết đâu lại có thêm một đợt nước thì sao.”
Bà ấy cũng lo lắng: “Lỡ như lại thêm một đợt nước nữa, khiến cho sân phơi lúa cũng chìm theo, chẳng lẽ đến lúc đó chúng ta còn có thể trèo lên nóc nhà đợi ư?”
Lại bắt đầu mưa rồi, không phải là không thể có khả năng này.
Sở Thấm đang suy nghĩ xem có cần dẫn mấy người thím Sở về nhà của cô không, bí thư chi bộ thôn đột nhiên xuất hiện: “Rời đi thôi rời đi thôi, mang cả đồ đạc rời lên núi đi!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Rời đến đâu?” Có người không thể tin được mà hỏi.
Bí thư chi bộ thôn hô lên: “Lên trên núi, đến núi Đại Nham, lại bắt đầu mưa rồi, ai mà biết được mưa có lớn hơn hay không, cho nên thừa dịp mưa nhỏ thì nhanh chóng rời đi thôi.”
“Trên đường có nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-531.html.]
“Không sao, nơi sâu nhất nước cũng chỉ đến lưng, đường đã được dò xét xong rồi, đi theo dây thừng là được.”
Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhất định phải đi.
Trương Phi Yến trốn trong xó xỉnh chỉ biết nhẫn nhịn đến nghẹn, có chút muốn sụp đổ.
Sao thôn ở kiếp này lại biến thành như vậy?
Còn nữa, cô ấy muốn nói trận mưa tiếp theo cũng không lớn, chỉ là mưa phùn như vậy thôi, cứ nhịn thêm là được, đại khái là khả năng ngày mai nước sẽ rút đi, không cần phải lên trên núi.
Nhưng cô ấy không dám lên tiếng, cô ấy không nghĩ ra lý do nào ổn cả.
Sở Thấm nhìn thấy thím Sở biểu cảm đầy kinh hoàng, vội vàng nói với bà ấy: “Nếu không thì thím, thím và chú bốn người đi theo cháu về nhà đi.”
Thím Sở khẽ giật mình, vốn định đồng ý, nhưng lại lắc đầu: “Thôi thôi thôi, như vậy quá chọc mắt người rồi, lỡ như cũng có một người muốn đi thì phải làm sao, đến lúc đó cháu sẽ đồng ý hay là không chứ.”
Bà ấy và Sở Thấm cùng chú của cô không đi, đương nhiên sẽ không có người đề cập đến chuyện này, dù cho nói ra, Sở Thấm cũng hoàn toàn có thể không đồng ý, dù sao chú ruột thím ruột đều không đi, người ngoài còn muốn góp náo nhiệt cái gì.
Sở Thấm: “Vậy thì Sở Hồng và Sở Kiến đi theo cháu vậy.”
“Đây…” Thím Sở do dự, chính bà ấy có như nào cũng được, hai đứa con lại không thể cùng lôi kéo lên núi được.
“Được.” Thím Sở nghiến răng, kéo Sở Hồng và Sở Kiến cùng đến bên sân phơi lúa: “Hai đứa nghe lời của chị, không được chạy linh tinh, cho dù có vẽ một vòng tròn để hai đứa đợi, hai đứa cũng phải ngoan ngoãn đợi ở trong vòng tròn đó cho mẹ!”
Sở Thấm: …
DTV
Cũng không đến mức như thế đâu.
Sắc trời chưa tối hẳn, mọi người thấy Sở Thấm dắt Sở Hồng đi, mười phút sau lại quay lại dẫn Sở Kiến đi.
Chỉ là lúc quay lại dẫn Sở Kiến đi Sở Thấm bị gọi lại, người gọi cô lại là bí thư chi bộ thôn.
Bí thư chi bộ thôn tựa như làm một ông lão già đi trong một đêm, cau mày nói với Sở Thấm: “Vốn là muốn nhờ cháu dẫn mấy đứa nhỏ mười tuổi này đến chỗ cháu ở mấy hôm, nhưng suy nghĩ kỹ thì chỗ của cháu cũng không thể ở được, cháu có thể giúp đỡ dẫn mấy đứa nhóc này đến Viện Thanh niên trí thức không?”
Sở Thấm kinh ngạc: “Viện Thanh niên trí thức?”
Bí thư chi bộ: “Đúng, trừ nhà cháu ra thì cũng chỉ có Viện Thanh niên trí thức là đại khái sẽ không bị nước dìm, chỉ là mấy người ở Viện Thanh niên trí thức kia không đi ra, cháu giúp chuyển một chút, nhờ bọn họ chăm sóc một chút.”