Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:36:00
Lượt xem: 27
Lúc này trên xe buýt thật sự rất đông, đông đến mức có người không thể đặt chân xuống sàn xe, chân cũng ở trạng thái lơ lửng trên không.
Không chỉ chở người, gà, vịt cũng được vận chuyển.
Hương vị kia tuyệt đến nỗi nếu không phải Sở Thấm ngồi gần cửa sổ có gió lạnh thổi vào thì cô cũng phải phun ra.
Mặc dù cô chiếm được chỗ ngồi nhưng cũng bị hai đứa nhỏ chen chúc, một đường lắc la lắc lư mất gần một tiếng đồng hồ mới đến nội thành.
Thành phố An Sơn.
Thành phố An Sơn không phải thủ phủ của tỉnh Giang Bắc, nhưng bởi vì có rất nhiều nhà máy được xây dựng ở đây nên so với thủ phủ của tỉnh cũng không kém là bao.
Thành phố và huyện lại là hai loại.
Sở Thấm nhìn khung cảnh trước mắt rồi than nhẹ, trong một tháng ngắn ngủi, cô từ trong thôn đến thị trấn, từ thị trấn lên tới huyện, lại từ huyện đến thành phố, rung động trong nội tâm không thể nói là nhỏ được.
Cô tựa như một đứa bé ngây thơ, vừa rời nhà bước ra thế giới bên ngoài, và cảm thấy hứng thú với mọi điều mới mẻ.
A, hoá ra thế giới này có nhiều mặt như vậy.
—
"Xem ra nếu muốn kiếm chút tiền thì phải đi đến chỗ dân cư tụ tập ở bên ngoài." Sở Thấm thầm nghĩ trong lòng: "Còn phải là nơi dân cư có tiền ở mới được, vậy thì chỉ có thể đi tới từng nhà máy và đại viện của các đơn vị."
Sau khi đi dạo một vòng xung quanh, cô đưa ra kết luận.
Cô dùng bình gốm để chứa sữa bò, cũng không biết liệu có người bằng lòng mua hay không, không ai mua thì cô tự uống vậy.
Thật ra không có ai mua cũng có thể hiểu được, đổi lại là bản thân thì cô cũng sẽ không mua chất lỏng do người xa lạ bán.
Bánh quy cũng được gói trong giấy dầu và buộc bằng dây gai để cố định, trông khá tươm tất.
Sở Thấm hỏi người qua đường hai lần và đi qua nhiều con hẻm để đến được tòa nhà gia đình của bệnh viện thành phố.
Cô đặt bình gốm và bánh bích quy ở bên trong ba lô, không hề có chút kinh nghiệm nào đi lung tung dưới toà nhà.
Người bảo vệ đang đọc báo đã nhìn thấy cô, thấy cô đeo ba lô còn tưởng cô tới tìm ai, không ngờ một hồi lâu mà cô vẫn không nói gì.
"Này, cô gái kia, nếu không có việc gì thì đừng đi loanh quanh ở đây!" Người bảo vệ thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi hô lên: “Đi chỗ khác chơi đi.”
Coi chừng bị người ta coi như gián điệp rồi bắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-53.html.]
Sở Thấm đỏ ửng mặt: "Tôi không đến chơi."
"Vậy cô đến làm gì?" Người bảo vệ hỏi cô.
Sở Thấm nghĩ ngợi rồi đi về phía người bảo vệ và nói: "Tôi đến đây để bán bánh quy."
Mới đầu Lão Vương bảo vệ sửng sốt, sau đó không thể tin được tháo kính mắt xuống: "Cái quái gì thế?"
Sở Thấm nhìn thẳng vào ông ta: "Ngài có muốn mua không?"
Thấy người bảo vệ không đáp lời, cô tiếp tục giới thiệu: "Một đồng hai một cân, tổng cộng sáu cân, tôi làm bằng sữa bò và bột mì rồi nướng lên, nguyên vật liệu cao cấp hàng thật giá thật, mua ăn không thiệt, không lỗ tiền."
"Khoan đã..." Lão Vương buồn bực: "Cô đến chỗ này của chúng tôi để bán đồ sao, bên cạnh chúng tôi chính là xã cung ứng, cô đến nhầm chỗ rồi."
Vẻ mặt Sở Thấm không thay đổi: "Bánh bích quy của xã cung ứng đắt hơn của tôi hai xu, lại còn không ngon bằng bánh của tôi."
"Khẩu khí không nhỏ đâu." Lão Vương bảo vệ cười ha ha, dứt khoát không để ý tới cô nữa, chắc chắn cô gái này bị bệnh rồi, ông ta đeo kính mắt lên rồi tiếp tục đọc báo.
Sở Thấm cũng không nhụt chí, cô nhìn xung quanh rồi tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
Nửa tiếng, sau nửa tiếng nữa mà không có người đến mua thì cô sẽ đổi chỗ.
Trong khi chờ đợi, cô suy nghĩ lại về lời thoại của mình, những lời thoại vừa có vẻ không ổn, đến ông già khi nãy cũng không coi trọng.
DTV
Lão Vương tưởng cô gái đã đi rồi, ai ngờ lúc ông ta đọc hết một tờ báo, ngẩng đầu lên thì thấy người ta vẫn còn ở đây.
"Ồ, bướng bỉnh thật đấy, đây là cô gái nhà ai không biết?"
Đến giờ tan tầm buổi trưa, kỳ nghỉ chỉ có nửa ngày trong mỗi tuần cuối cùng cũng đã đến, bên trong toà nhà bắt đầu tấp nập ra vào.
Người ra vào nhiều, tự nhiên sẽ có người chú ý tới Sở Thấm ngồi ở bên cạnh.
"Cô gái à, cô tìm ai thế?" Lại có người hỏi.
Người hỏi cô là một bà cụ tóc chải gọn gàng, quần áo cũng là chất liệu mới, từ chỗ cổ áo còn loáng thoáng thấy được chiếc áo len.
Đã xác nhận xong, là người có tiền.
Nhưng Sở Thấm không nghĩ ra câu nào mới nên vẫn nói như cũ: "Tôi không tìm ai, tôi tới bán bánh bích quy."