Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 518
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:58
Lượt xem: 19
Sở Thấm bỏ đậu hũ vào trong nồi, nước dùng lần này có hơi đặc biệt, dùng tiêu và ớt xay, cộng thêm tỏi và các nguyên liệu khác nhau, mùi vị còn ngon hơn nước hầm xương nguyên chất nhiều.
Mùi chua cay nồng nặc không thôi, theo cơn gió thổi, đến cả Hoàng Đậu Tử đang nằm trong nhà cũng ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Nhưng bởi vì cách khá xa, anh ta cũng không xác định được đó là mùi gì cho tới khi nó biến mất.
“Nhất định là Sở Thấm.”
Anh ta nghiêng người, lẩm bẩm mấy câu.
Hoàng Đậu Tử thầm nghĩ đi theo Sở Thấm mới có thịt ăn, đợi năm sau ổn hơn rồi thì sẽ nối gót đi theo Sở Thấm.
Đêm giao thừa là đêm mà có người vui nhưng cũng có người buồn.
Nhà thím Sở trốn trong phòng bếp, toàn bộ cửa sổ được đóng chặt, ăn bữa cơm giao thừa dưới ánh đèn dầu.
DTV
Trên bàn có thịt xào ớt, có cá kho, còn có các loại rau cải, đồ ăn còn có cơm khoai lang nữa.
Một nhà bốn người cứ như vậy mà ăn một cách lén lút, cho dù đang ăn thịt nhưng tâm trạng lại vô cùng nặng nề.
Còn nhà của cậu út Dương, năm nay rất tiết kiệm, món nổi bật nhất chỉ có thịt lợn tỏi, còn lại là dưa chua, củ cải khô, đến cả rau xanh cũng rất ít.
Nhưng suy cho cùng lương thực chủ yếu thì không thiếu, thực ra thịt và trứng cũng không phải là thiếu, nhưng đều được để lại cho Lưu Chi bồi bổ cơ thể.
So ra thì nhà dì Dương vẫn khá hơn, có thịt và trứng mà Sở Thấm cho, cộng thêm với đồ mà mình có được, thì đêm giao thừa này cũng coi như trọn vẹn.
Đêm dần tối, mười hai giờ sắp đến gần.
Qua tối nay, ngày mai chính là năm 1960.
Sở Thấm có chút hưng phấn hiếm thấy, bởi vì đã là năm thứ “6”, cô không khỏi có chút mong chờ.
Tối nay không ai đốt pháo hoa, Sở Thấm bất giác ngủ thiếp đi, năm 1960 đến một cách lặng lẽ.
…
Bước vào năm mới, dường như ai ai cũng có hy vọng.
Ngày đầu tiên của năm mới, người đói đều mặc những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, đi đến hai đầu bờ ruộng lấy cuốc.
Người bị sự đói khát tra tấn mấy tháng trời không quan tâm đến những lời bàn tán về việc không thể làm việc vào mồng một Tết, bọn họ tình nguyện cả năm sau đều tiếp tục làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-518.html.]
Thôn Cao Thụ như vậy, tình hình của những thôn khác còn thê thảm hơn.
Năm mới dần qua, quần áo mỏng đổi thành quần áo dày, những người cày bừa vụ xuân có chút bất ngờ.
Có hạt giống hay không cũng không quan trọng, điểm mấu chốt bây giờ là ngay cả nước cũng không có.
Khó mà tưởng tượng được, sông Thượng Khê đã khô cạn!
Đây là tin chấn động, có thể liên lụy đến tinh thần mọi người, lại phải thoát khỏi một cơn khủng hoảng khác trong khủng hoảng hết sạch lương thực và đói khát.
Rất nhiều gia đình có lương thực bắt đầu hành động kín tiếng hơn, gia đình không có lương thực không quan tâm đến sự ràng buộc về đạo đức pháp luật nữa, chỉ cần bị bọn họ thấy lương thực thì họ không giành lấy thì là cướp lấy.
Nực cười, đói đến mức mắt đỏ cả lên, đâu còn quan tâm đến đạo đức gì đó hay không chứ, cho dù ngồi tù bọn họ cũng không sợ.
Hơn nữa, hôm nay không giành, có thể sống đến ngày mai không?
Chưa kể đến những thôn khác có tình hình còn gay go hơn, đến cả thôn Cao Thụ, nơi mà ngay cả những chuyện phiền lòng như vậy mà còn có người đang thầm quan sát, rục rịch ngóc đầu.
Trong thôn vẫn còn bình yên, bình yên như mặt hồ không chút gợn sóng.
Nhưng sự nguy hiểm lạ kỳ và mạnh mẽ trong cảm nhận của Sở Thấm lại trở nên sôi sục khi thoáng nhìn thấy mặt hồ này.
Lúc vào vụ xuân lại không thấy có vụ xuân nào, đương nhiên Sở Thấm đã phát hiện rõ ràng là có người đang theo dõi mình.
Cô yên lặng không nói gì, chỉ tìm một cơ hội để nhắc nhở chuyện này với thím Sở mấy lần, lại mạo hiểm đi đến thôn Tịnh Thủy bên cạnh nhắc nhở cậu út Dương, thậm chí còn giúp ông ấy làm bẫy rạp.
Không còn cách nào khác, càng ngày Sở Thấm càng mềm lòng.
Mà gia đình dì Dương cũng không phải sợ, bởi vì trong tay ông nội Lý có súng.
Cộng với việc gừng càng già càng cay, lại còn có hai người có sức khỏe dồi dào, biết sử dụng s.ú.n.g là dượng cả và em họ, cho dù có đói tới đâu, chỉ cần có lý trí một chút sẽ không bén mảng tới cửa nhà bọn họ.
Nguy hiểm nhất e là chỉ có nhà của cậu út Dương.
Gia đình cậu út Dương ngoài ông ấy ra, người thì già, người thì yếu, người thì nhỏ.
Dù sao thì cậu út Dương sức khỏe cũng không phải là rất cường tráng.
Sở Thấm có hơi lo lắng cho bọn họ, đặc biệt là phản ứng của Trương Phi Yến sau khi biết kiếp trước không có người em gái họ đó, Sở Thấm chỉ lo lắng sẽ có thay đổi gì đó với nhà của bọn họ.
Nhưng cô cũng không thể giúp đỡ quá nhiều, chỉ có thể để ý đến sự thay đổi của thời tiết và tình hình trong thôn.