Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 517
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:57
Lượt xem: 21
Sau khi lát xong các phiến đá xanh, Sở Thấm nhàn rỗi đến chán nản đã tìm gặp thím Xuân Vũ để học dệt vải.
Thím Xuân Vũ là người dệt vải đẹp nhất trong thôn, vải mà bà ấy dệt và nhuộm ra không khác gì cái mà xã cung ứng bán, Sở Thấm thấy cũng thích vô cùng.
Nếu có thể học được, sau này khi Mao Đông ở nhà cũng có thể dệt vài tấm vải để dùng, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi.
Mặc dù nói Sở Thấm không có thiên phú gì về phương diện này, nhưng thím Xuân Vũ sẽ dạy mà.
Một tuần sau, đội trưởng Hàn ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn bọn họ dạy học cũng học được, Sở Thấm sao có thể không học được chứ.
Sở Thấm không chỉ học được cách dệt vải, mà còn học được các chế tạo khung cửi và máy kéo sợi, dẫn đến việc thím Xuân Vũ luôn nói cô là thiên tài trên con đường làm thợ mộc.
Ờm…
Thời gian cô học làm hai cái máy còn ít hơn thời gian học dệt vải.
Học xong ngày thứ hai, Sở Thấm đã lên núi chặt vài cái cây, nửa tháng sau, Sở Thấm đều ở lì trong nhà chế tạo máy kéo sợi và khung cửi.
Bởi vì không có gì quấy rầy, chỉ trong vòng một tuần cô đã chế tạo xong toàn bộ những công cụ cần thiết để biến bông vải thành vải, bây giờ khung cửi đó được đặt ở góc phòng nhà chính, làm cho nhà chính của cô có hơi chật hẹp.
Sở Thấm thầm nghĩ sau này bản thân phải xây một căn nhà lớn, nếu không thì cứ tiếp tục như vậy, không tới mười năm nữa thì nhà của cô sẽ đầy đồ đạc, khó mà đặt chân.
Ôm túi bông vải về nhà, trên đường về thì đụng mặt bà Tiền trong thôn.
Dường như bà Tiền mới đi ra từ phía chuồng lợn, trên tay xách theo một túi đồ.
Từ Lão Đồ cũng đi ra từ phía chuồng lợn, nhìn thấy cô rồi nói: “Sở Thấm, cháu còn cần sữa dê không, cần thì đến đổi.”
Sở Thấm lắc đầu: “Gần đây cháu không thiếu.”
Lúc trước bởi vì thiếu sữa trong lúc mày mò làm bánh, thế nên cô đi hỏi Từ Lão Đồ, nhưng lúc đó sữa dê đều đưa hết cho mấy đứa trẻ trong thôn, đương nhiên không có phần của cô.
Bây giờ cha mẹ của mấy tụi nhỏ cũng không đổi nổi sữa dê, để lãng phí thì chi bằng đổi nó cho Sở Thấm.
Từ Lão Đồ thấy có hơi đáng tiếc: “Vậy chỉ có thể để lại cho mấy đứa nhóc trong thôn, như vậy một phần mỗi người được ba thìa cũng coi như là nhiều rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-517.html.]
Sở Thấm tỏ vẻ không quan tâm, nhưng cũng tò mò nhìn về phía bà Tiền rời đi bên kia, hỏi nói: “Vừa rồi bà Tiền làm gì vậy?”
Mặt Từ Lão Đồ mang theo một chút muộn phiền, nói: “Còn có thể làm gì chứ, thì vào chuồng lợn xem xem có gì có thể ăn không đó.”
Sở Thấm sững sờ.
Trong chuồng lợn thì có gì có thể ăn chứ, không có gì ngoài gia súc. Nhưng gia súc có thể để bà Tiền ăn sao, đương nhiên là không, thế nên “đồ ăn” trong lời của Từ Lão Đồ là chỉ thức ăn của những gia súc đó.
Hơn nữa, trong chuồng lợn đã không còn lợn nữa, năm nay lợn của tôi còn không đủ để giao, một con cũng không giữ lại, nửa tháng trước đã được xưởng thịt liên hợp lấy đi cả rồi.
Bây giờ ở đó chỉ có vài con lừa, vài con trâu, còn thêm hai con dê và bốn con gà, thức ăn đương nhiên là hạt đậu phộng,... Cái mà chỉ có những con gia súc này mới ăn.
Nhưng có thể là đậu phộng ngon sao, khô queo khô khốc, mùi vị chẳng ra làm sao, ăn vào bụng không bị tiêu chảy là may rồi.
Sở Thấm có hơi trầm ngâm.
Bởi vì chuyện giúp làm cái hố chông mà nhà bà Tiền và cô đã thân thiết hơn, nhưng muốn cô ấy giúp đỡ cứu tế, thì Sở Thấm lại không dám.
Về đến nhà, bởi vì mùa thu hoạch mà bầu không khí vốn đã êm dịu lại dần dần trở nên trĩu nặng.
Sở Thấm không thể buông bỏ được những cảm xúc đa sầu đa cảm khi thời gian trôi qua, càng phải thoát khỏi sự lười biếng trong mấy tháng nay, đưa việc tập luyện sức khỏe vào trong thời gian biểu.
DTV
Trời âm u, gió thổi lớn.
Nồi lẩu năm nay phong phú hơn năm ngoái nhiều, bởi vì bên ngoài vừa lạnh lại vừa tối, Sở Thấm ăn ở ngay nhà chính.
Không thèm ngồi vào bàn ăn, mà Sở Thấm ngồi bên cạnh cái giá ba chân, cái được treo trên giá là cái nồi sắt, dưới nồi sắt là chậu sắt, bên trong lửa cháy không quá lớn.
Bên cạnh có hai cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có những nguyên liệu cần thiết cho món lẩu.
Thịt bò, thịt dê của dì Dương còn thừa lại từ năm ngoái luôn để trong ba lô không gian vẫn chưa ăn hết, còn có một chút rau cải xanh và các sản phẩm làm từ đậu do Sở Thấm làm từ hôm qua.
Lần này cô xay đậu tốn cũng khá nhiều tiền, xay được rất nhiều, làm được cả thảy là bảy miếng đậu hũ, thậm chí còn lấy đậu hũ đi chiên vài miếng, nhỏ thì giữ lại ăn, cái bự thì dùng làm đậu hũ nhồi, dùng măng đông làm nhân.
Bảy miếng này cô cũng không gửi ra ngoài, vì vậy Sở Thấm còn cố ý lấy thịt dê còn thừa trong không gian ra, đặt bốn miếng đậu hũ còn lại vào bên trong.
Không còn cách nào khác, cô thực sự rất thích ăn những sản phẩm làm từ đậu.