Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:34
Lượt xem: 16
Cô hất nước rửa mặt ra bãi đất trống.
Những hạt cải kia cũng rất lợi hại, chỉ cần có nước vẩy xuống, mặc kệ thời tiết như thế nào, cây tể thái cũng giống như cây rau hẹ vậy, hái một đợt lại thêm một đợt, hơn nữa còn không héo, cực kỳ khả quan, chỉ là không biết có thể chống đỡ được đến lúc nào.
Làm xong những chuyện này, Sở Thấm bưng chậu nước về nhà.
Tuỳ tiện nhìn xuống phía dưới núi, đã thấy Hoàng Đậu Tử cõng giỏ trúc sau lưng đang đi từ trên núi xuống để về nhà.
Đây đều là lên núi rồi về?
Sở Thấm ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời còn chưa ló bóng.
Nhưng Hoàng Đậu Tử khả năng cao là không có thu hoạch gì, bằng không thì khắp người cũng sẽ không toả ra sự sầu muộn như vậy.
Sở Thấm lắc đầu, trong lòng tự nhúc lúc này trong núi đang là mùa ngủ đông, trốn đến nơi sâu thẳm của vùng sâu, muốn thu hoạch được cũng không dễ dàng gì.
Cô trở về nhà, bắt đầu nấu cơm.
Vừa mới làm đến lò sưởi, miệng của Sở Thấm không nhịn được mà giương lên một nụ cười vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại châm lửa nấu cơm rồi, có gì mà có thể không vui được chứ.
Bữa sáng ăn gì?
Ăn sủi cảo.
Cây tể thái tối hôm qua đã được hái rồi rửa sạch, lúc này đang nhỏ nước đặt ở trên thớt gỗ cắt nát là xong.
DTV
Thịt cũng đã nấu xong, trong mùa đông đặt trong lò sưởi không sợ thiu.
Thịt của lợn rừng nhỏ quả nhiên không có mùi gây như vậy, Sở Thấm chỉ cho hành gừng và gia vị vào rồi nấu, lúc này một chút mùi tanh cũng không có, thậm chí còn nồng mùi thịt.
Bởi vì thịt trong nhà nhiều, Sở Thấm ước chừng lấy ra sáu cân thịt lợn để nấu.
Cô thái xong những chỗ thịt heo này thì nửa tiếng đồng hồ cũng trôi qua.
Trừ cây tể thái và thịt lợn ra thì trong nhà cũng không có những nguyên liệu khác, Sở Thấm cũng không thích cho những gia vị khác vào.
Cô múc một nửa chậu bột mì ra, nhào bột lên, sau khi nhóm bếp rồi nhào xong thì kéo dài bột ra, cắt thành miếng bột mì có độ lớn nhỏ phù hợp.
Sau đó dùng cây cán bột, thành thạo nặn bột mì đã nhào kỹ thành lớp sủi cảo tròn trịa.
Sau khi thêm gia vị đầy đủ vào nhân bánh thì gói lại, mà lúc này nước trong nồi cũng đang sôi sùng sục.
Dưới tay Sở Thấm như nở hoa, ngắn ngủi sáu, bảy giây đã có thể nặn xong sủi cảo đồng thời đặt vào trong nước sôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-503.html.]
Sủi cảo được gói xong một phần, nước trong nồi vốn đang tĩnh lặng lại một lần nước nổi lên bong bóng.
Dần dà, nước đang sôi trào, từng cái sủi cảo một như kết bè kết phái nổi thành đàn màu trắng lên trên mặt nước.
Sủi cảo nổi lên, tương đương với nghĩ nó sắp chín.
Sở Thấm cho lửa trong lò sưởi nhỏ lại, sau đó lại gói sủi cảo tiếp.
Những thứ còn lại này cũng phải gói kỹ, sau đó đặt ngoài bếp để đông lạnh.
Tối hôm qua cô đặt nước ở ngoài phòng bây giờ đã hoá thành khối đá cứng rắn, cho nên lúc này nhiệt đủ hoàn toàn đủ để làm đông lạnh sủi cảo.
Chỉ là sủi cảo nấu xong, cô vẫn chưa gói xong, chỉ có thể đặt sang một bên ăn sáng trước đã.
Chừng ba mươi cái sủi cảo được đặt trong hai cái chén, Sở Thấm múc thêm chút tương ớt và đổ giấm ra.
Nhìn những thứ này, còn ngại chưa đủ, lại đi làm tương tỏi.
Ừm, không tệ, lúc này Sở Thấm mới hài lòng.
Cô ngồi ở trên bàn, ngước mắt đã có thể nhìn ra ngoài sân, lại hướng tầm mắt nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp. Núi đã bạc trắng, bị tuyết đọng bao trùm lấy, nhìn đến mức cảm thấy được khí thế bức ngoài.
Gần hơn thì sao?
Hai bát sủi cảo trên bàn còn đang bốc hơi nóng, bát là bát lớn thường ngày dùng để đựng canh.
Mà bên cạnh bát lớn là hai cái chén nhỏ đựng đồ chấm chua cay và tương tỏi.
Sở Thấm đột nhiên cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, suy nghĩ, lần nữa chạy vào trong bếp, canh sủi cảo vẫn còn đang nóng hừng hực.
Cô ăn sủi cảo tể thái vô cùng tươi ngon, chỉ cảm thấy gió từ cửa nhà mình lùa vào cũng không còn lạnh nữa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại.
Ăn cơm xong, sau khi thu dọn xong cùng với sủi cảo đã gói xong, thím Sở đẩy cửa vào.
Trong tay thím Sở mang một cái rổ lớn, Sở Thấm thấy thì trợn trừng mắt.
“Thím, thím làm gì thế?”
Sở Thấm chớp mắt mấy lần mà hỏi.
Thím Sở đặt đồ lên trên bàn: “Nhà mẹ thím cho đó, lấy một phần cho cháu.”
Sở Thấm: “Thím để lại mà ăn đi, đưa cho cháu làm gì ạ, nhà cháu không thiếu đâu.”
Thím Sở xốc rổ lên: “Gạo kê vàng, còn có bột gạo. Những thứ này thì chắc nhà cháu không có đâu nhỉ. Nếu cháu thấy ngại thì cho thím ít miến khoai lang ấy, thím thích ăn cái đó.”
Bà ấy vốn không muốn tặng bột gạo, chỉ là trước khi ra khỏi cửa đột nhiên nhớ ra Sở Thấm từng nhắc đến mình thích ăn bột hơn so với mì, suy nghĩ chốc lát thì vẫn mang một nửa bột gạo đến đây.