Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:33:32
Lượt xem: 71
Sở Thấm lập tức ý thức được tác dụng của balo đối với cô mà nói không phải là trữ hàng mà là vận chuyển hàng.
Cho nên vấn đề khó khăn lớn nhất không phải là làm sao vận chuyển đá về xếp thành tường vây, mà là làm sao hợp lý hóa chuyện này, dù sao thì trong thôn còn có người khác.
Đêm dần khuya, Sở Thấm ngủ rất ngon.
*
Ngày hôm sau, là một ngày trời trong.
Hôm qua Sở Thấm đã biết, cô rất giỏi đoán thời tiết.
Thế là bốn giờ sáng cô đã dậy, đầu tiên mò mẫn đốt đèn, bưng đèn dầu đến nhà bếp nhóm lửa nấu cơm.
Bữa sáng dĩ nhiên vẫn là khoai lang luộc, bỏ vỉ vào trong nồi, ném vài quả khoai lang được rửa sạch lên vỉ.
Điều khiến Sở Thấm mong đợi là hôm nay cô phải nấu cháo.
Đúng vậy, nấu cháo gạo trắng.
Sở Thấm cẩn thận nắm hai nắm gạo bỏ vào trong gáo nước được làm từ quả bầu, bỏ chút nước sạch vào rửa bụi bặm ở bên ngoài gạo, thậm chí cô không dám dùng sức rửa mạnh.
Gạo đựng trong nồi gốm đầy nước, nồi gốm đặt trên bếp sắt nhỏ, dùng than chậm rãi nấu. Trong nồi gốm sôi ùng ục, âm thanh mang tính chữa trị cực mạnh trong bóng tối. Cô nấu nhừ ra, từng hạt gạo nở bung như hoa, mùi thơm tỏa ra, Sở Thấm cảm thấy đây là mùi vị ngon nhất trên đời.
Nên hình dung thế nào đây? An tâm.
Sở Thấm cảm thấy mùi vị này khiến cô bình tĩnh lại.
Nấu cháo gạo trắng mất mộc lúc, ăn vài củ khoai lang lót bụng trước, Sở Thấm bắt đầu dựng hàng rào.
Cô mặc quần áo cũ do cha nguyên chủ để lại, chất liệu áo bông của ông chịu mài mòn, cũng nhiều bông.
Mấy hôm trước trời quang, Sở Thấm lấy bông trong áo bông do cha nguyên chủ để lại ra phủi, phơi nắng hai ngày, bây giờ vô cùng mềm mại ấm áp.
“Bắt đầu làm thôi, Sở Thấm!”
Sở Thấm hít sâu không khí tươi mới, đeo găng tay vào, cầm cuốc khích lệ bản thân.
Cô xác định vị trí dựng hàng rào trước, dùng cuốc đào ra rãnh đất đủ sâu, cuối cùng bỏ cây gỗ to cỡ cánh tay vào bên trong.
Nhà cô dựa núi, loại cây gỗ này nơi nào trong núi cũng có, rất dễ tìm. Còn trúc, là cô tìm ông Giang chuyên làm nan trúc trong thôn mua, tốn năm hào, tặng kèm hai cái sọt trúc, chính là cái sọt trúc đựng than hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-5.html.]
Trúc đã đan xong, không cần làm gì thêm, chỉ cần quấn quanh thành hàng rào là được, khá có lợi.
Trời dần sáng lên.
Phía xa lộ ra ánh sáng trắng, bầu trời của thôn xuất hiện khói bếp lượn lờ ngày càng nhiều, động tĩnh cũng truyền tới chỗ Sở Thấm.
“Có lẽ phải một tiếng rưỡi rồi.”
Sở Thấm nhìn sắc trời, tính toán thời gian làm việc, mệt tới mức đầm đìa mồ hôi, chống cuốc thở dốc.
Cô đã bỏ tất cả cọc gỗ vào trong đất, dùng sức nện chặt, lúc này rất chắc chắn.
“Tiểu Sở, cháu dậy sớm vậy.” Có người vác cuốc từ trên con đường nhỏ bên cạnh nhà đi qua, khen nói: “Căn nhà này được cháu thu dọn trông có hình có dạng hẳn.”
Sở Thấm ngại ngùng cười, không đáp lại.
Kiếp trước cô ít có cơ hội giao thiệp với người khác, cũng không biết làm sao tiếp xúc với người khác, xem ra kiếp này phải học nhiều.
Một lúc sau, lại có người lên núi.
“Sở à, thật sự không về nhà chú cháu?”
Sở Thấm lắc đầu, động tác đan trúc trên tay không dừng: “Không về, cháu phải tự sống.”
Cô ngừng lại, hiếm khi giải thích một câu: “Là cháu tự muốn sống riêng, không liên quan tới người khác.”
Yo!
DTV
Trần Tú Hoa hỏi cô rất kinh ngạc, đứa trẻ này là nói đỡ cho chú thím nó.
Dạo này nhà ai cũng thì thầm có phải vợ chồng Sở Đại Hà bình thường làm quá đáng, khiến đứa trẻ thành thật như Sở Thấm thà khổ sổ một chút cũng phải chuyển ra riêng.
Vẫn là câu nói đó, thời này nuôi trẻ cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Người trong thôn đều có mắt, đứa trẻ như Sở Thấm một không gầy thành que, hai không bị kéo đi làm trâu làm ngựa, chứng minh Sở Đại Hà vẫn rất để tâm tới đứa con gái một của anh trai.
Cho dù là nể tình mỗi tháng năm hào đó.
Trần Tú Hoa không nói nhiều, trước khi đi chỉ nói: “Thấy cháu làm như thế này chắc là muốn nuôi vài con gà, gà nhà thím mấy hôm nữa sẽ nở, cháu có thể chọn vài con.”
Đứa trẻ này sống rất gian nan, trước đây mình và mẹ nó có chút tình nghĩa, có thể giúp được mấy phần thì giúp.
Sở Thấm sáng mắt lên, vội vàng cảm ơn.