Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:03:13
Lượt xem: 14
Kỳ thật, Sở Thấm không biết rằng đúng là Hoàng Đậu Tử đã sinh lòng hoài nghi bọn họ.
Có thể nói, anh ta là một người tỉ mỉ quá đáng, lúc phát hiện hôm nay cả st1 lẫn chú thím của cô đều không xuất hiện ở căng tin thì đã lập tức sinh lòng nghi ngờ.
Cả ba người đều không có ở nhà, cửa nhà Sở Thấm đóng kín mít, ngay cả cửa nhà thím Sở cũng chỉ mở he hé, Sở Hồng ngày nào cũng chạy tới chỗ mấy thanh niên trí thức thế mà nay lại không thấy ló mặt, ngoan ngoãn ở yên trong nhà với Sở Kiến, không ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước, tất nhiên là ngoại trừ những lúc ăn cơm!
Thậm chí, đến giờ cơm trưa, hai anh em họ cũng thay phiên nhau, một người ở nhà trông chừng, người kia đi ăn, ăn xong thì đổi chỗ.
Tới cả lấy cơm cũng không lấy!
Chuyện này nói lên điều gì? Nói lên rằng họ không chỉ đang trông chừng nhà, mà còn sợ mình đột ngột tới lấy cơm sẽ thu hút sự chú ý của mọi người trong thôn.
Trời đất ơi, Hoàng Đậu Tử càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó mờ ám ở đây. Nhưng anh ta không dám đụng vào Sở Thấm dù chỉ là một đầu ngón ta, thậm chí còn chẳng có gan nói suy đoán của mình cho người khác nghe, sợ hôm nào đó Sở Thấm sẽ nhân lúc đêm khuya thanh vắng mà đ.â.m cho anh ta vài nhát.
Vì tận mắt chứng kiến cảnh Sở Thấm đ.â.m người khác nên từ e dè, Hoàng Đậu Tử đã chuyển qua sợ cô, đồng thời không thể nào hiểu nổi tại sao người trong thôn lại thân thiết với cô tới vậy.
Sợ thì sợ thật, nhưng rình xem thì vẫn dám.
Thế là sau khi ăn trưa xong, anh ta lập tức chạy về núp trong nhà, kiên nhẫn quan sát nhà Sở Thấm.
Vấn đề là trên sườn dốc nhà Sở Thấm có trồng mấy cây lớn che hết tầm nhìn, dù giữa các cây vẫn có khe hở nhưng thị lực của Hoàng Đậu Tử lại không cho phép anh ta có thể thông qua đó để quan sát được tình hình ở nhà cô.
Cuối cùng, Hoàng Đậu Tử chỉ đành ra ngoài sân, nhìn chằm chằm chỗ chân núi.
Nhưng may mắn thế nào mà đúng mười phút trước khi nhóm Sở Thấm xuống đến chân núi, trong thôn bỗng xuất hiện một tin động trời.
Tin gì ư?
Phó xưởng trưởng của nhà máy cơ khí chính là người ở huyện Tân Minh họ đấy!
Hơn nữa còn là người của công xã Nhạc Thủy, cách Dương Tử Câu bọn họ tương đối gần!
DTV
Trời ạ, cả thôn như nổ tung, mọi người đang nằm trên giường ngủ động lập tức ùa ra khỏi nhà, tụ tập lại chỗ sân đập lúa, bao vây lấy người đầu tiên biết tin này mà hỏi lấy hỏi để.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-484.html.]
Sự việc lớn như vậy mà Hoàng Đậu Tử lại không biết ư?
Làm gì có chuyện đó, đương nhiên anh ta cũng nghe tin rồi, thế là anh ta không chút do dự mà từ bỏ việc theo dõi Sở Thấm, xoay người chạy thẳng tới sân đập lúa.
Thử hỏi cả công xã, không đúng, là cả huyện này xem có ai lại không muốn tới nhà máy cơ khí làm việc không?
Nhà máy lớn, làm ăn minh bạch, phúc lợi cực tốt, còn ở gần nhà, tất nhiên Hoàng Đậu Tử cũng muốn được nhận vào làm, dù chỉ là một chân gác cổng cũng được.
Không chỉ mình Hoàng Đậu Tử, tới cả hai vợ chồng nhà họ Hoàng cũng vác cái thân xác không quá khỏe mạnh chạy tới.
Tình huống của hai người này có thể xem như một kỳ tích nhỏ, vì bị tuyết đè, cộng thêm rét cóng nên cơ thể suy yếu, không chỉ phải nhập viện mà sau khi về nhà vẫn cần nằm nghỉ trên giường một thời gian dài. Càng khổ nữa là năm nay lại đụng phải hạn hán, thế mà họ vẫn có thể từ từ khôi phục lại; tới tầm giữa năm là đã có thể xuống giường đi lại, đợi tới tháng tám thì hai người đủ sức xuống ruộng làm việc luôn.
Sau khi Sở Thẩm hay tin thì rất nể phục, không kiềm được mà khen một câu lợi hại.
Có điều cũng vì vậy mà lúc nào trông họ cũng rất ốm yếu, dễ sinh bệnh, nhưng việc gì họ cũng làm được, điều này đã làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng thôn dân, liệu có phải nhà họ Hoàng vẫn còn thèm khát số tiền trợ cấp kia nên mới cố tình làm thế không?
Vì họ bị thương nặng nên thôn sẽ phát tiền trợ cấp, giống như bà cụ nhà họ Tiền vậy, lý do là sợ họ sống không nổi.
Tới cả Sở Thấm cũng nghĩ như vậy.
Có điều đội trưởng Hàn lại là người dễ mềm lòng, số tiền nào cần cho thì vẫn cho, dù không nhiều nhưng ít nhất có thể giúp họ kéo dài hơi tàn.
Hôm nay ánh nắng rất dịu nhẹ, dù vẫn chói mắt nhưng không quá nóng bức.
Ba người Sở Thấm kéo heo rừng đi dọc sườn núi, hai tai có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh truyền tới từ phía sân đập lúa.
“Trong thôn xảy ra chuyện gì sao?” Thím Sở ngạc nhiên hỏi.
Lúc này chú Sở đã mệt gần chết, có thể kiên trì đến tận bây giờ toàn nhờ thịt kho tàu đỏ nâu óng ánh mỡ trong đầu cổ vũ, thế là vừa thở dốc vừa nói: “Kệ đi, giờ có chuyện gì quan trọng hơn heo rừng của chúng ta hả?”
Đúng! Hiện tại quan trọng nhất vẫn là heo rừng.
Sở Thấm mở cửa, nghiến răng, dùng hết sức bình sinh kéo con heo vào trong sân, sau đó thả tay, tựa cả người vào khung cửa, nhìn như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Đầu tóc cô rũ rượi, ướt nhẹp vì mồ hôi, mặt đỏ bừng lên, hệt như vừa chạy xong mười cây số. Chú thím Sở còn thê thảm hơn cả cô, vừa lết vào được trong sân là lập tức lăn quay ra đất. Cũng may sân nhà cô được lát đá xanh, bằng không bụi đất mà trộn với mồ hôi thì cả người sẽ đen thui mất.