Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 483
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:03:12
Lượt xem: 16
Lợn rừng bị kéo xuống núi.
Đúng vậy, là kéo.
Sức lực của Sở Thấm lớn nên phụ trách kéo con nặng nhất, chuyện này còn khiến chú Sở thích thể hiện cãi cọ với cô một trận.
Cuối cùng, Sở Thấm thả tay, ung dung giao lại tấm ván gỗ cho ông ấy, kết quả ông ấy phải gồng hết sức bình sinh mới kéo được con heo đó đi một khúc chứ chẳng hề thoải mái được như Sở Thấm.
Chú Sở xấu hổ thả sợi dây thừng cột vào tấm ván gỗ ra, im lặng chuyển sang kéo con heo rừng nặng thứ hai.
Thím Sở ôm bụng cười khoái chí: “Không làm được thì đừng có mạnh miệng, ông có biết xấu hổ không thế.”
“Bà thì biết cái gì!”
Lòng tự trọng bị sỉ nhục khiến chú Sở tức đến đỏ cả mặt, không thèm cạnh tranh với Sở Thấm nữa mà nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy dây thức, quấn vài vòng quanh người rồi ra sức kéo tấm gỗ đi phăm phăm xuống chân núi.
DTV
Sở Thấm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, sau khi chắc chắn dù có hơi tốn công nhưng thím Sở vẫn xử lý được hai con heo nhỏ kia thì xoay người, một mình kéo con lớn nhất kia đi tiếp.
Cô quan sát một lượt, sau đó ước chừng được con heo đằng sau chắc phải tầm một trăm ký, dù là năm hạn nhưng vẫn sở hữu được thể trọng như này, xem ra đám heo rừng này có căn cứ thức ăn riêng của chúng rồi.
Người xưa thường nói lên núi dễ hơn xuống núi. Nhưng giờ họ phải kéo thêm mấy con heo rừng nên tính ra xuống núi khó gấp mấy lần lên núi lận.
Dù sao cũng là một thứ nặng hơn trăm ký nên chẳng đi được bao lâu thì Sở Thấm đã chảy đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con.
Ngoài ra trên đường đi còn phải chú ý đề phòng xem có thú hoang ở gần đó không, dẫn tới sức lực và tinh thần của ba người gần như bị rút cạn. Ngay cả Sở Thấm cũng không phải ngoại lệ, cả đoạn đường cứ lo lắng phập phồng không ngừng nghỉ.
Tính cô rất cẩn thận, nên mỗi khi đi được một quãng sẽ trèo lên ngọn cây cao để quan sát tình hình. Cũng may suốt chặng đường xuống núi họ không gặp phải con thú hoang nào dữ dằn. Sau gần một tiếng rưỡi, cuối cùng ba người kéo theo bốn con heo cũng ra khỏi khu rừng.
Tới được bìa rừng, cũng chính là đỉnh Thanh Tuyền mà Sở Thấm thì xem như đã vào phạm vi an toàn rồi.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi qua gáy khiến cô có cảm giác như sắp đông thành đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-483.html.]
Tuy nhẹ nhõm phần nào, nhưng cô cũng không dám hạ thấp cảnh giác.
Ba người men theo con đường nhỏ đã được san bằng, chầm chậm đi xuống chân núi, thỉnh thoảng còn phải chú ý cẩn thận xem tấm ván gỗ kéo heo rừng có bị trượt không để tránh cho nó đập trúng chân.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Sở Thấm đều đã thấm mệt, thầm thở nhẹ một tiếng trong lòng, nghỉ một chút xốc dậy tinh thần rồi lại đi tiếp.
Cô đã mệt như vậy rồi, chỉ e là thím Sở và chú Sở còn mệt hơn cả cô. Hai vợ chồng vừa đi vừa nghỉ, nếu không có gần năm ký thịt heo phía sau làm động lực, có lẽ họ đã sớm ngã lăn quay ra đất rồi.
Tiềm lực của con người đúng là vô hạn, sức quyến rũ của thịt còn lớn hơn Sở Thấm nghĩ nhiều.
Quá trình xuống núi kéo dài tận ba tiếng rưỡi mới hoàn thành. Lúc Sở Thấm về đến nhà thì trời đã xế chiều. Cô có hơi lo, hôm nay cả ba người đều không đến căng tin lấy cơm, chẳng biết có người nào để ý mà nghi ngờ không nữa.
“Thím ơi, trước mắt chúng ta đứng lại đây nghỉ chút, để cháu đi trước thám thính xem xung quanh có người rình không đã.” Sở Thấm bỗng đề nghị.
Nguyên nhân là vì cô chẳng muốn chia cho mọi người trong thôn số thịt mà mình cực khổ, tốn nhiều công nhiều sức cũng như nhiều thời gian mới bắt được một cách miễn phí đâu. Về chuyện săn bắt thú hoang trong núi, nếu chỉ là gà rừng hay thỏ thì có thể giữ lại làm của riêng, đây là quy định mà mọi người ngầm thừa nhận, lý do là có nộp lại cho thôn thì mỗi người cũng chỉ được chia chút ít, có khi còn không đủ một miếng, thế thì chẳng thà giữ lại cho riêng mình còn hơn, gà với thỏ thôi, ai mà chẳng bắt được chứ.
Nhưng những con thú cỡ lớn như heo rừng thì lại không được phép độc chiếm, nếu bị phát hiện thì bắt buộc giao nộp cho thôn, không có đường thương lượng.
Lúc mùa màng bội thu còn như vậy thì huống hồ chi bây giờ, khi mà thiên tai ập tới, nhà nào cũng chỉ có thể ăn no ba phần chứ.
Thím Sở và chú Sở cũng không muốn chia, hai người họ chẳng phải thánh mẫu, nên khẽ gật đầu đồng ý vói cô.
Chú Sở cau mày nói: “Chết tiệt, giờ này hầu như nhà nào cũng cơm nước xong rồi!”
Hiển nhiên ông ấy cũng nghĩ đến chuyện kia, làm thím Sở sốt hết cả ruột, vội siết chặt hai bao tải trong tay.
Sở Thấm thả nhẹ bước chân, chầm chậm ra khỏi cánh rừng đang ẩn náu, đi xuống chân núi. Cô cẩn thận kiểm tra một vòng, ngay lúc định xoay người rời đi lại đột ngột quay ngược trở về thám thính thêm lần nữa. Lần này, đối tượng quan sát trọng điểm của cô chính là Hoàng Đậu Tử.
Nhưng hình như Hoàng Đậu Tử không có ở nhà, sau khi lượn qua lượn lại nhà họ Hoàng mấy lần, ngó tới ngó lui một lượt, chắc chắn rằng trong nhà họ Hoàng không có bất cứ động tĩnh gì mới yên lòng hẳn.
Kiểm tra và xác nhận xong hết rồi cô mới dám gật đầu ra hiệu cho chú thím Sở ra khỏi cánh rừng.