Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 464
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:02:40
Lượt xem: 24
Thời điểm chạng vạng, nhà ga có chút u ám, giờ này đèn điện vẫn chưa sáng, một vài tên móc túi luôn lựa chọn vào giờ phút này để ra tay.
Người tới đón Kỷ Cánh Diêu tên là Tạ Liên, cũng đều là người của huyện Tân Minh giống anh, chỉ là anh ấy đã chuyển công tác vào đồn công an trong thành phố, hiện tại anh ấy quyết định định cư tại thành phố nên muốn đón vợ con đến sống cùng mình.
Quan hệ giữa hai người rất tốt, trước khi Kỷ Cánh Diêu về tới thì đã viết thư báo cho anh ấy biết, giờ phút này anh ấy đang chuẩn bị đi đón Kỷ Cánh Diêu nên đến nhà khách trong thành phố trước một đêm để chờ, còn Minh Nhi thì quay về huyện Tân Minh.
Tạ Liên đón lấy hai túi hành lý trên tay anh, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Tạ Liên nói: "Cậu rời nhà lâu như vậy, lại chưa từng trở về thăm người thân lần nào, nếu tôi không đến đón cậu thì e là cậu sẽ không biết đường đi."
Kỷ Cánh Diêu cười nói: "Không đến mức như vậy."
Tạ Liên còn nói: "Hiện tại cuộc sống của tôi không tệ, dù sao gần đây chuyện trong cục cũng không xem như nhiều. Chỉ là cũng không thể nói chính xác được, cuối năm thì đúng là việc có nhiều hơn một chút, có lẽ bước qua tháng sau thì phải liên tục tăng ca."
Anh ấy nói xong, quay đầu lại nhìn người anh em lâu ngày không gặp, buồn bực hỏi: "Còn cậu thì sao, sao đột nhiên cậu lại bị chuyển đến nhà máy cơ khí, không phải đã nói là sẽ đến xưởng dệt trong tỉnh hay sao?"
Anh ấy ngạc nhiên như vậy không phải bởi vì sau khi Kỷ Cánh Diêu chuyển ngành thì làm việc không tốt, mà bởi vì rất tốt.
Xưởng dệt thì làm sao có thể so với nhà máy cơ khí cơ chứ. Cho dù xưởng dệt ở tỉnh còn nhà máy cơ khí lại ở trong núi tại quê của anh.
Những người như họ không gì bối cảnh sau lưng, đột nhiên được thông báo phải chuyển đến nhà máy cơ khí làm xưởng phó cho nên tất nhiên phản ứng đầu tiên là vô cùng mờ mịt.
Kỷ Cánh Diêu nhếch môi, đưa tay chỉ trỏ lên phía trên: "Nội bộ xảy ra một chút chuyện, tôi không thể nói."
Tạ Liên đã hiểu, chuyện này phải giữ bí mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-464.html.]
Anh ấy từng đi bộ đội, tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, nhưng trong lòng cũng có thể đoán được đại khái một hai phần.
Trong quân đội, Kỷ Cánh Diêu là người dẫn đầu cách anh ấy khá xa, sau vài năm anh ấy vẫn là tiểu binh, mà người ta lại trực tiếp được thăng lên trung đội trưởng rồi đến đại đội trưởng.
Nhưng điều đó cũng là chuyện bình thường thôi, Kỷ Cánh Diêu rất dũng cảm và dám liều mạng, rất nhiều lần trở về từ cõi c.h.ế.t nên anh mạnh hơn anh ấy là điều hiển nhiên.
Tạ Liên hoàn toàn không có cảm giác thất vọng, anh ấy còn nghĩ có lẽ lúc này Kỷ Cánh Diêu nhảy việc qua làm xưởng phó của nhà máy cơ khí chắc cũng là có nhiệm vụ gì đấy ở trên người, cuộc sống thật sự không quá an nhàn.
Hai người đi vào nhà khách rồi lại xuống dưới lầu của hiệu ăn quốc doanh ăn bữa cơm.
Kỷ Cánh Diêu rất là cảm khái: "Lâu rồi không ra bên ngoài nên cũng không hiểu được cuộc sống ở ngoài đã là như thế này rồi."
Trong hiệu ăn quốc doanh không hề có thịt và lương thực tinh, chỉ có các loại lương thực phụ, thậm chí còn có bán bánh lúa mạch nguyên cám.
Đồ ăn cũng chỉ có củ cải và cải thảo, khi xào xong thì trên mặt rau củ cũng chỉ phủ một lớp dầu mỏng.
DTV
Kỷ Cánh Diêu không nhịn được mà suy nghĩ có lẽ trước khi bản thân đi làm việc e là còn phải giải quyết những vấn đề về cuộc sống hằng ngày, ít nhất cũng phải chuẩn bị lương thực thịt và rau dưa ở trong nhà mới được?
Tạ Liên ăn ngon lành: "Được vậy là tốt rồi, cậu không biết được nửa năm qua có bao nhiêu người đói c.h.ế.t đâu. Huyện Tân Minh của chúng ta còn tạm được, cha mẹ tôi còn có thể trợ cấp cho tôi được chút đỉnh, nhưng mặc dù là vậy thì cũng vì mấy đợt nạn dân bị đọng lại mấy tháng trước nên làm xảy ra rất nhiều chuyện."
Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc: "Tôi ở trong quân đội luôn nghe được người ta nói bên ngoài đói c.h.ế.t bao nhiêu người, nhưng nơi này của chúng ta là một tỉnh lớn chuyên sản xuất lương thực, vậy mà cũng bị tình trạng này hay sao?"
Tạ Liên sợ anh ở trong quân đội lâu không hiểu được chuyện ở bên ngoài, nhanh chóng phổ cập kiến thức cho anh một lượt.
Thêm vào đó còn có các vị sư phụ già ở hiệu ăn quốc doanh ở bên cạnh bổ sung, nên cũng làm cho Kỷ Cánh Diêu hiểu biết càng thêm rõ ràng đối với tình hình hiện nay.
Kỷ Cánh Diêu suy tư, xem ra bản thân mình còn phải chuẩn bị một chút mới có thể quay về huyện Tân Minh.