Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 454
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:32
Lượt xem: 7
“Cố gắng ít bị lộ.” Sở Thấm trói người, đồng thời nhỏ giọng nói. Vừa dứt lời, những người núp ở dưới cây hai bên đường hoặc là trong bụi cỏ đã đáp lại một tiếng “được”.
Hiện tại, có chín người chặn đường bắt người cùng với cô, một người canh gác, tám người còn lại chia nhau ra ở hai bên đường, mục đích chính là lấy lại được lương thực.
Còn về phần người?
“Người có thể bắt được thì bắt, bắt không được thì để chúng chạy.” Sở Thấm nhỏ giọng nói kế hoạch: “Quan trọng nhất là lương thực, phân biệt rõ chính phụ, không cần phải cá c.h.ế.t lưới rách, ráng hết sức để không phải bị thương.”
“Được!”
Người bên cạnh lại nói.
Chưa tới vài giây, có lẽ phía trước sắp đến cao trào rồi, Sở Thấm nghe được tiếng động hò hét ầm ĩ, sau đó là tiếng chim kêu vội vàng.
Sở Thấm: “…”
Có vẻ không cần dùng tiếng chim do người kêu cũng được.
Sở Thấm chăm chú nhìn phía trước, bỗng nhiên nói: “Kéo dây thừng!”
Một giây sau, phía bên phải con đường ném ra sợi dây thừng, người ở bên trái đã nắm chặt lấy đầu còn lại của dây thừng.
Người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Bỗng nhiên, Sở Thấm hô: “Bốn!”
Thế là sợi dây thừng số bốn đã được người hai bên kéo căng.
Trong chốc lát, hai người khiêng bao tải đã té nhào trên đất.
Cách lúc bọn họ ngã sấp xuống chưa tới nửa giây, Sở Thấm lại hô: “Ba!”
Sợi dây thừng số ba cũng được kéo căng.
Sở Thấm nhìn chằm chằm, gần như là hô liên tiếp: “Hai… Một…”
Bốn sợi dây thừng trượt chân chín người, Sở Thấm sợ hãi trong lòng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cô cầm cây gậy lên, hô to: “Chặn người phía sau lại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-454.html.]
Thế là bảy người khác chen chúc ra ngoài, mà những người bị vấp chân đang chuẩn bị chạy, Sở Thấm lại vung cây gậy, hung hăng đánh gãy hai chân của bọn họ.
“Ai bảo các người trốn, ai bảo các người trốn!”
Lúc bình thường, một mình Sở Thấm đương nhiên không đối phó được chín người. Nhưng bây giờ chín người đều đã té ngã trên đất, vài người bò dậy đều bị cô đánh ngã lại xuống đất.
Thỉnh thoảng có kẻ điên cuồng, muốn bò dậy tóm lấy cô, Sở Thấm lấy d.a.o ở bên hông ra ngay, hung hăng đ.â.m một nhát lên trên đùi anh ta, tiếng d.a.o sắt đ.â.m vào thịt khiến những người khác sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
DTV
Vẻ mặt Sở Thấm kiên định, m.á.u tuôn ra b.ắ.n lên trên mặt cô nhưng đến cả lâu cô còn không lau.
“Muốn chạy thì đánh gãy chân, muốn đánh nhau với tôi thì tôi đ.â.m c.h.ế.t anh, cùng lắm thì đ.â.m c.h.ế.t các người rồi vứt lên trên núi, tôi đoán các người đều là lén lút tới, c.h.ế.t rồi thì ai biết được chứ.”
Lời nói trong miệng của Sở Thấm lạnh lùng, đến mức tai bọn họ nghe được chỉ cảm thấy lời nói giống như gió lạnh, có một cơn ớn lạnh đến thấu xương.
Lời nói này của cô không hợp lý, nhưng dưới sự đau đớn sợ hãi như này, người nằm trên mặt đất đều tin hết.
Không tin thì Sở Thấm lại đ.â.m một nhát, cô đã đ.â.m hết thảy năm người, m.á.u chảy ào ào đầy đất, mấy người còn lại ngây ra như phỗng, động đậy cũng không dám động, thế là Sở Thấm rất dễ dàng dùng dây thừng dài trói hết mấy người bọn họ lại thành một tụm, chất thành đống giữa đường để làm đá chặn đường.
“Bốp bốp!”
Sở Thấm vỗ tay một cách ghê tởm, bôi sạch m.á.u trên tay lên nhánh cây bên cạnh, lại cầm gậy gỗ, quăng vài cây cho nhóm Học Minh và những người khác đang đánh nhau với trộm.
Cũng mặc kệ có đánh trúng đầu hay không, dù sao Sở Thấm vẫn cứ đập mạnh, “phịch phịch phịch”, thậm chí có hai tên trộm không có bản lĩnh, còn bị đánh đến bất tỉnh.
Sở Thấm khẽ nói: “Thật kỳ lạ, dù các người có rất nhiều người, nhưng không một ai có tài cán gì cả, là ai dụ các người tới đây.”
Em trai Hoàng mặt dày là Hoàng khờ khạo, ngửa cổ nói: “Tôi phỉ nhổ, một con đàn bà như cô thì có thể hiểu cái gì? Đâm tôi à, dám đ.â.m tôi, đại ca Hắc Tử của tôi sẽ đập c.h.ế.t cô.”
“Uầy…”
Người bên cạnh muốn ngăn anh ta lại nhưng ngăn không được, định đưa tay bịt miệng anh ta lại, nhưng tay đã bị Sở Thấm đập tới mức mềm nhũn như cọng mì buông thõng bên hông, muốn chuyển động cũng không thể.
“Hoàng khờ khạo à, mày đúng là đồ ngu!”
Nhà họ Hoàng thực sự là đồ ngu toàn tập!
Vào lúc này, tiếng lòng của tất cả những người Đông Hồ bị bắt đều giống nhau, chỉ giận bản thân trước đó nghĩ không thông suốt, đã dẫn theo hai anh em nhà họ Hoàng.