Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 453
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:30
Lượt xem: 9
Tần Giang cũng có một chút bản lĩnh, biết mình ở ngoài sáng còn tên trộm ở trong tối, cho nên chỉ kêu vài người nhóm bó đuốc, để bọn họ đứng ở lối ra của ruộng ngô như không có chuyện gì.
Còn bản thân thì dẫn theo những người khác, mò mẫm trong bóng tối, đi vào trong ruộng ngô.
Tóm lại, vì là địa bàn của mình nên Tần Giang và những người khác quen thuộc với ruộng ngô hơn là những tên trộm.
Quả nhiên có trộm!
Sau khi Tần Giang bước vào ruộng ngô vừa khéo đã chạm mặt với kẻ trộm, ông ấy trừng mắt: “Là mày, Hoàng mặt dày!”
Người có biệt danh Hoàng mặt dày bỗng chốc hoảng loạn, xoay người hớt hải tìm đường bỏ chạy: “Chạy mau, chạy mau…”
Ông ta hô to.
Tần Giang đâu thể nào để cho ông ta chạy thoát, bổ nhào tới, ghì thẳng ông ta xuống mặt đất, tiếp sau đó bên tai là tiếng chạy sột soạt, trong lòng ông ta chợt nghĩ: thôi xong!
Vì sao?
Tiếng động này, rõ ràng rất nhiều người.
Tần Giang hung hăng đè ép Hoàng mặt dày, gân xanh nổi lên, ngửa đầu hô to: “Người đâu mau tới đây, có trộm vào thôn! Ruộng ngô trong thôn có một đám ăn trộm!”
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của ông ấy vang lên vô cùng chói tai, những người ở lân cận đều bị tỉnh giấc!
“Cha nó, ông nghe thấy tiếng động không?”
“Nghe thấy rồi, là trộm! Là có trộm đến rồi, toang rồi, toang rồi, mau lên.”
“Mau mau mau, cuốc đâu? Bỏ đi, đưa d.a.o cho tôi, tám đời tổ tông nhà nó, dám trộm trong thôn chúng ta! Bây giờ phải để bọn chúng có mạng ăn trộm mà không có mạng hưởng!”
Sau khi nghe thấy tiếng động, cho dù già trẻ lớn bé, tất cả đều thức dậy, mọi người đều có đầu óc, biết phải có người ở lại nhà, thế là chỉ có trai tráng trong nhà cầm theo cuốc, rựa và những dụng cụ khác đi ra ngoài, những người còn lại ở lại trông nhà.
Giờ phút này, Học Minh cũng đã lấy được cái chiêng sắt, tiếng chiêng boong boong vang vọng đến tận trời cao, Sở Thấm nghi ngờ sâu sắc nói không chừng thôn Tịnh Thủy ở sát bên vẫn có thể nghe được.
Tiếng trống chiêng vang lên, khiến những người vẫn đang trong giấc mộng đều bị thức tỉnh, lúc này cho dù là trẻ lên ba thì cũng đã tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-453.html.]
Tất cả người dân trong thôn Cao Thụ đều ý thức được một việc: đã có trộm vào trong thôn!
Thế là, khi những kẻ trộm vẫn chưa kịp phản ứng lại, một lượng lớn người dân trong thôn đều đã từ trong nhà chạy ra.
Mắt của Hắc Tử như sắp nổ tung, hai mắt đều nhuốm đầy máu, thầm mắng: “Con mẹ nó, tao đã biết là không thể dẫn theo Hoàng mặt dày, nó là đồ ngu xuẩn, tài lanh tài lẹ đụng đâu hỏng đó. Mẹ nó, trong đầu không chứa bột nhão thì cũng chứa phân, gọi cái mẹ gì mà gọi!
Anh ta tức giận đến mức sôi máu, nhắm mắt, quả quyết hét lớn: “Chạy…”
Nói xong, mặc kệ người khác làm sao, bản thân anh ta đã mang theo hơn nửa bao tải ngô, chạy về hướng con đường mòn.
Anh ta biết rõ có người chặn đường, nhưng vậy thì sao chứ! Khắp nơi trong thôn đều là đường, không thì vòng xuyên qua núi, hoặc là chờ ở trong núi, anh ta không tin người của thôn Cao Thụ vẫn có thể canh gác liên tục.
Ngay cả anh họ của mình, Hắc Tử cũng mặc kệ, anh ta chạy nhanh nhẹn như một con chó.
Mà cách đó không xa, Sở Thấm đang nhìn chằm chằm vào phía trước.
DTV
Tròng mắt của cô co lại, có một người đang đến.
Chạy tới gần, gần hơn nữa…
Khi đến khoảng cách thích hợp, Sở Thấm lao ra khỏi bụi cỏ bên cạnh nhanh như tên bắn, ghì chặt anh ta.
Tiếp đó, không nói lời gì nào, đè thẳng đầu gối lên lưng của anh ta, túm chặt tóc của anh ta, hung hăng kéo đầu anh ta về phía sau, anh ta ngửa đầu hết mức có thể, mặt đầy những gợn máu, nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh “á á á”, Nhị Ngưu đang bị Sở Thấm đè chặt thề rằng giờ phút này anh ta đang cảm nhận rõ rệt rằng cái c.h.ế.t đang đến gần.
Cổ của anh ta quá đỗi yếu ớt, dường như chỉ cần cứa nhẹ là m.á.u tươi sẽ tuôn ra.
Sở Thấm tức giận, dùng nắm đ.ấ.m đấm anh ta hai cái, đánh đến mức đầu óc anh ta choáng váng, sau đó nhét cỏ dại đã chuẩn bị kỹ càng vào miệng anh ta bằng tốc độ nhanh như chớp, cuối cùng kéo anh ta tới bụi cây bên cạnh giống như kéo con ch.ó chết, rồi trói lại, quá trình diễn ra liên tiếp khiến Nhị Ngưu không có bất kỳ cơ hội nào để lên tiếng.
“Đồ chó, còn dám trộm lương thực của chúng tôi, không đánh anh thành đầu heo thì tôi không phải họ Sở!”
Sở Thấm cắn răng mắng, dùng sức siết chặt dây thừng, trói chặt người này lại.
Vừa trói chặt, nghe thấy hai tiếng chim kêu, Sở Thấm lại vội vàng vội vã mai phục.
Động tác y chang, cô lại bắt được một gã.