Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 422

Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:52:40
Lượt xem: 20

Đội trưởng Hàn: “18 người này sẽ chia thành hai tổ, mỗi tổ 9 người, thôn sẽ trang bị 9 chiếc còi, nếu gặp phải chuyện gì thì mọi người thổi còi."

Không đợi mọi người kịp phản ứng, ông ấy tiếp tục nói: “Còn việc tuần tra ban đêm ở thôn chúng ta, sẽ bắt đầu vào cuối tháng này, mỗi nhà cử ra một người, đại đội trưởng vẫn là Tần Giang. Về việc chia ca thế nào, đến lúc đó tôi sẽ viết tên người đi tuần lên bảng đen, à, sẽ thông báo trước một ngày, muốn đổi ca, thì nhớ tìm người thay ca. Nếu không đi đúng lịch, sẽ bị trừ công điểm."

Nghe đội trưởng nói xong, mọi người thảo luận sôi nổi.

Mặc dù mọi người đã biết chuyện này từ sớm, nhưng bây giờ gần như cả nửa thôn đều tụ tập lại, nên không nhịn được thảo luận một chút.

Chỉ là mọi việc đều có trường hợp ngoại lệ, nhà họ Hồ gần như cả nhà đều bị bệnh, bước ra ngoài.

Thím Hồ lớn tiếng nói: “Đội trưởng, nhà tôi thì sao? Ông cụ nhà chúng tôi nằm trên giường, khi dậy phải có người đỡ. Còn ông nhà tôi làm nửa ngày nghỉ nửa ngày, để ông ấy đi tuần tra cũng được, chỉ sợ ông ấy sẽ làm ảnh hưởng đến thôn."

Thím Sở không ưa nhà họ Hồ, đội trưởng Hàn còn chưa kịp lên tiếng, bà ấy đã gân giọng nói: "Vậy thì bảo con trai cô đi thôi, tôi thấy nó còn khỏe mạnh chán."

Thím Hồ bị dọa, vội vàng nói: “Sức khỏe con trai tôi còn yếu, sao có thể làm việc này được? Không được, không được."

Bà ta đã sớm biết, việc này là tình nguyện, không có công điểm, đáng sợ hơn nữa là, nếu không hoàn thành còn bị trừ công điểm.

Việc này...Thím Hồ nghĩ đi nghĩ lại, nhà mình bệnh tật yếu ớt, làm sao đi được chứ?

Bà ta vừa dứt lời, trong đám người có người đột nhiên lên tiếng nói: "Vậy thì cô đi, nhà Sở Thấm cũng chỉ có mỗi một mình con bé, còn không bằng nhà cô, con bé cũng phải đi."

Mọi người lập tức nhìn về phía Sở Thấm, Sở Thấm thản nhiên gật đầu: “Tôi đi.”

Đội trưởng Hàn đảo mắt nhìn đám người, lướt ngang qua lão Hồ đang trốn sau lưng thím Hồ thì hơi dừng lại, nói: "Nhà Sở Thấm có mỗi một người cũng phải đi. Đồng thời, viện thanh niên trí thức cũng xem như một hộ, cũng phải cử người đi tuần tra."

Nói xong, ông ấy nhìn về phía mấy người viện thanh niên trí thức đang đứng.

Năm người của viện thanh niên trí thức gật đầu, bày tỏ đồng ý.

DTV

Năm người bọn họ xem như một hộ, đã là rất tốt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-422.html.]

Chuyện cứ thế quyết định, thím Hồ còn nóng lòng muốn nói, nhưng bị đội trưởng Hàn phớt lờ.

Mấy người khác càng không đồng ý với ý kiến của bà ta, dù sao ngoại trừ bà cụ nhà họ Tiền ra, nhà nào cũng phải sắp xếp người, dựa vào đâu mà nhà bà ta không phải đi, quen thói.

Về phần Tiền gia, mọi người có thể chấp nhận được, bởi vì giờ nhà họ Tiền không có lao động chính, một bà lão hơn sáu mươi tuổi nuôi một cháu trai 7 tuổi và một cháu gái 6 tuổi, bình thường người trong thôn còn phải tiếp tế mới có thể sống được, thì đi tuần tra kiểu gì?

Trời càng lúc càng tối, tan họp, mọi người chen chúc rời khỏi sân đập lúa.

Thím Sở chậm rãi bước ra ngoài, kéo Sở Thấm nói: "Chờ đến lúc cháu tuần tra, phải cẩn thận một chút. Đừng có chuyện gì cũng xông lên đầu tiên, người ta làm gì thì cháu làm đấy, hiểu chưa?"

Sở Thấm gật đầu: “Cháu hiểu mà, cháu không ngốc.”

Thím Sở lo lắng, bà ấy cảm thấy Sở Thấm thông minh thật, nhưng đôi khi cũng khá ngốc.

Bà ấy thở dài nói: “Nhà cháu chỉ có một mình cháu, lại còn khỏe, trốn cũng không trốn được. Thôn chúng ta chỉ có nhà họ Tiền không phải đi tuần, năm đó hai người con trai bà cụ Tiền cùng mất, đến cuối năm hai người con dâu cũng đi, một người bị bệnh chết, còn một người khó sinh mà chết, để lại hai đứa cháu nhỏ, cũng thật đáng thương."

Sở Thấm ngẩn ra, đột nhiên nhớ ra trong thôn quả thực có một gia đình như vậy.

Bà cụ nhà họ Tiền sống rất giản dị, hai đứa bé nhà họ Tiền cũng hiếm khi ở trong thôn, ngang với nhà Sở Thấm.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, anh em nhà họ Tiền cùng nhau lên núi hái thuốc rơi xuống vách đá chết, lúc đó vợ của ông Tiền bị bệnh, ông Tiền nghe được một phương thuốc dân gian, nên rủ em trai lên núi hái thuốc cùng mình, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Thuốc không lấy được, người cũng không trở về luôn.

Sở Thấm thở dài, trên đời này mỗi người có một cách khổ riêng.

Chỉ là cô vừa mới cảm thán nhà họ Tiền xong, sau khi tan họp, đội trưởng Hàn lại đến tìm cô.

"Cái gì? Ông bảo tôi đào bẫy giúp nhà họ Tiền?" Trong bóng tối, Sở Thấm trợn tròn mắt khó tin: "Tại sao cứ phải là tôi chứ?"

Đội trưởng Hàn: “Tôi cũng không bảo cô giúp không, không phải cô muốn nung mấy cái lọ, bát, thìa sao? Cô lập danh sách đi, tôi mang đến lò nung nung giúp cô."

Loading...