Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:46:21
Lượt xem: 13
Thím Sở cười, “hừ” một tiếng, nói: “Đây là cháu gái của cháu cho, sợ rắn nên lấy ra phơi.”
Ý là đây là của người khác cho, sao có thể lại cho lại chứ.
Ông bác Trương lại nhìn xuống, bọng mắt to gần như sắp thõng xuống tới giữa mũi.
Mặt tối sầm lại trầm ngâm một lát, vừa muốn lên tiếng, thím Sở lại nói trước ông ta: “Ông bác xem thử khoai lang khô được không?”
Dường như bà ấy vô cùng khó xử, cắn răng nói: “Cháu cũng không giấu gì ông bác, bây giờ trong nhà chỉ có thể lấy ra khoai lang khô mà thôi, với lại nhiều nhất là một ký, cái khác thì càng không có, có thời gian rảnh cháu còn phải đưa cho bà ngoại một chút.”
Như này còn khiến người ta nói thế nào?
Bà ấy còn chưa đưa lương thực cho bà ngoại, thế mà một người ngoài là ông bác đây lại được trước, ai còn có thể nói bà ấy không đúng chứ.
Được thôi, một ký thì một ký. Hỏi nhà này xong, đợi lát nữa lại đi nhà tiếp theo.
Thím Sở nhịn đau đưa cho một ký khoai lang khô, tiễn ông bác Trương và hai cháu trai của ông ta đi.
Khi Sở Thấm biết được tin tức này là đang thở hổn hà hổn hển, đào bẫy ở sau nhà, thời gian là vừa giữa trưa, cô đã đào bốn cái bẫy.
Cơm nước xong xuôi tiếp tục đào, bây giờ đang đào cái thứ năm.
Cái bẫy này phải được làm kỳ công một chút, không thể giống với cái bẫy trên núi.
Lại nói, mấy cái bẫy trên núi như thế nào rồi? Sở Thấm thầm nghĩ nếu như ngày mai rảnh rỗi thì có thể đi lên núi xem sao.
Cái bẫy ước chừng to như bàn ăn, dưới đáy vẫn cắm cọc tre như cũ, Sở Thấm vẫn muốn nếu như mấy lần rút tuần này có thể rút ra đinh sắt, thì cô sẽ để thêm đinh sắt vào dưới hố.
Sở Thấm không hề khách sáo một chút gì cả, mặc kệ sau khi trộm giẫm lên có chảy m.á.u đầm đìa hay không, có bị uốn ván hay không.
Bẫy vẫn phải đào sâu, độ cao tổng thể cũng bằng chiều cao của bàn ăn, bảo đảm sau khi giẫm xuống sẽ không đơn giản như bị bong gân.
Thời tiết oi ả, ánh mặt trời nóng rực chiếu lên người Sở Thấm, khiến chỗ cổ bị phơi nắng của cô đen đến mức láng bóng.
Cảm nhận được da sắp bị phơi nóng đến mức cháy nắng, sau khi Sở Thấm đào xong cái hố thứ năm đã vội vàng về nhà mang theo mũ rơm đến, sau đó tiếp tục đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-412.html.]
Đang bắt đầu đào thì Sở Kiến đến.
Sở Thấm ngạc nhiên: “Em đến làm gì, em không đi học hả, chẳng lẽ em trốn học.”
DTV
Sở Kiến hét lên: “Em không thèm trốn học, hôm nay được nghỉ, mẹ em kêu em nói với chị, nếu có ai tới tìm chị mượn lương thực, chị tuyệt đối đừng cho mượn, ai cũng đừng cho mượn.”
Sở Thấm ngây người: “Chị biết điều này. Đợi đã, có phải có người đến nhà em mượn lương thực không?”
Sở Kiến hiếu kỳ: “Chị, sao chị biết được?”
Sở Thấm bĩu môi: “Không có ai đến nhà em thì sao bỗng nhiên thím Sở lại dặn chị chuyện này chứ.”
Lại hỏi cậu bé: “Người đến nhà em là ai vậy? Với cả, chị em đâu, lại đi Viện Thanh niên trí thức rồi à?”
Sở Kiến gật đầu: “Chị em làm bài tập ở Viện Thanh niên trí thức, người tới là ông bác của mẹ em.”
Sở Thấm nói lớn: “Vậy chắc chắn rất già.”
E là hôm nay thím Sở của cô phải mất của mới yên. Dù sao cũng là thế hệ ông nội bà nội rồi, lớp người đi trước.
Sở Kiến nói một cách không nghĩ ngợi: “Dù sao mẹ cũng chỉ cho ông ấy một ký khoai lang khô, sau này có đến cũng không cho nữa.”
Nhìn thấy Sở Thấm đang đào hố, cậu bé ngồi xổm ở mép hố, nhìn một lát và tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì thế?’
Sở Thấm: “Nhích ra một chút, chị đang đào bẫy.”
Mắt Sở Kiến bừng sáng: “Gần nhà chị có có gà rừng, thỏ hoang hở?”
Sở Thấm trợn mắt một cái: “Ai nói bẫy chỉ có thể đi săn động vật, vẫn có thể phòng trộm mà.”
Sở Kiến bỗng chợt hiểu ra: “Cái này của chị là dùng để bắt trộm.”
Sở Thấm tiếp tục đào, nói: “Em đừng nói chuyện này ra ngoài, em là người đầu tiên biết được, sau này nếu ai biết được, chị sẽ kiếm em, em biết chị mà, nếu không khâu miệng em lại thì không thể coi như hoàn toàn không biết.”
Sở Kiến run lên, vội vàng gật đầu. Cậu bé thật sự hơi sợ người chị họ này, rõ ràng lúc trước không hề sợ.
Cậu bé vội vã rời đi ngay, không dám tiếp tục đợi nữa.