Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:46:04
Lượt xem: 21
Sự cẩn thận của Trương Phi Yến là có chỗ lợi. Khi về nhà, cô ấy phát hiện bà nội và bác cả của mình tới nhà của cô ấy để kiểm tra. Trương Phi Yến tức giận đến mức suýt chút nữa một hơi cũng hít không thông và bĩu môi.
Có đôi khi Trương lão đại không quá ngu xuẩn, trong lòng hết nghi ngờ cái này tới nghi ngờ cái kia, ngay cả nhà em trai ruột ở kế bên cũng nghi ngờ.
Nếu muốn nói ai hiểu biết nhà mình nhất, vậy chắc chắn là em trai ruột.
Nhà người khác không thể kiểm tra, chẳng lẽ nhà của em trai ruột còn không thể kiểm tra hay sao?
Vì thế, mới rước tới cảnh tượng này. Đôi vợ chồng thím Trương tự giác không làm chuyện trái với lương tâm nên không sợ quỷ gõ cửa, cũng không sợ bọn họ tới kiểm tra.
Chờ tới khi Trương Phi Yến về đến nhà, Trương lão đại đã kiểm tra xong rồi, quả thật kiểm tra không phát hiện được đồ vật của nhà mình.
Sắc mặt của Trương lão đại đen lại, ông ta căm giận rời đi.
Trương Phi Yến cố nén lửa giận, cố gắng lắm mới không có chỉ vào mũi của ông ta mà mắng ra tiếng.
“Tôi nhổ! Chó không đổi được tính ăn phân, còn vênh váo hống hách như vậy, sớm hay muộn gì vũng sẽ bị trộm lại thôi.” Cô nhỏ giọng mắng.
DTV
Mấy ngày nữa trôi qua đi, chuyện này chỉ có thể là vụ án mất đầu mà thôi.
Bởi vì dù người trong thôn có tìm kiếm như thế nào cũng chưa thể tìm ra được nghi phạm.
Trương lão đại còn có thể làm thế nào nữa. Ông ta chỉ có thể nuốt quả đắng này xuống mà thôi. Từ đây, ông ta nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy không thích hợp.
Thời gian trôi đi, thời tiết trở nên nóng bức lần nữa.
So với năm trước, năm nay còn nóng hơn rất nhiều.
Người ở trong thôn thương lượng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua phân hóa học. Một mẫu đất có thể thu hoạch thêm ba cân lương thực. Nếu không có tiền thì có thể tiếp tục kiếm thêm tiền, nhưng không đủ lương thực thì sẽ đói c.h.ế.t người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-402.html.]
Thật sự sẽ đói c.h.ế.t người, bây giờ ở huyện Tân Minh đã có người c.h.ế.t đói rồi.
Đúng vậy, người ở huyện Tân Minh.
Khi Sở Thấm nghe thấy tin tức, cô cực kỳ khiếp sợ, cả kinh đến nỗi suýt đánh rơi cái bát ở trong tay xuống đất.
Người bị c.h.ế.t đói chính là người ở trong công xã Khúc Nguyên. Công xã Khúc Nguyên cách công xã Dương Tử Câu của bọn họ thật sự rất xa. Tuy rằng cả hai công xã đều ở huyện Tân Minh, nhưng bởi vì khoảng cách xa nên bọn họ rất ít khi lui tới.
Tin tức là này là thím Sở nói cho cô nghe, thím Sở cũng là nghe nhà mẹ đẻ của chị dâu nói.
Bà ấy thở dài nói: “Bí thư chi bộ và đội trưởng chắc là đều biết chuyện này. Bọn họ chỉ sợ người trong thôn hoảng sợ nên mới không có nói ra.”
Sở Thấm khó có thể tin: “Làm sao có thể đói c.h.ế.t được?”
Thím Sở nói: “Cháu còn tưởng rằng bất cứ nơi nào đều giống như Dương Tử Câu của chúng ta hay sao? Tuy rằng chỗ này của chúng ta không phải là giàu có gì, nhưng còn có sự kiểm soát của những lãnh đạo công chính. Cuộc sống của những người trong xã chúng ta mới có thể trôi qua tốt hơn rất nhiều.
Về phần công xã Khúc Nguyên, năm ngoái bọn họ đã giao nộp nhiều thuế lương thực hơn, cơm tập thể lại ăn nhiều hơn. Chỉ vậy thôi, điểm quan trọng là gia đình kia cũng hồ đồ, con của nhà đó xem trọng một cô gái trong đám nạn dân. Bản thân không bản lĩnh, ép buộc trong nhà lấy lương thực ra để cưới vợ. Đây là số lương thực mà mẹ của anh ta đã tiết kiệm trước đó, cứ như vậy mà tiêu hết lương thực rồi mạng người cũng mất đi.”
Sở Thấm kinh hô một tiếng: “Thì ra là thế. Cháu đã nói mà, chỗ của chúng ta còn chưa đạt tới trình độ đó.”
Thím Sở “Hừ” một tiếng, nói tiếp: “Còn không đạt tới trình độ đó sao? Cháu đi tới thôn Lưu Lý ở bên cạnh mà nhìn xem là sẽ hiểu được có đạt tới trình độ đó hay chưa? Hiện tại, căng tin của thôn Lưu Lý đã không mở cửa được nổi nữa rồi. Nghe nói mỗi người chỉ được chia mười mấy cân khoai lang, không có lương thực thì tự về nhà mình nấu cơm ăn.”
Trong lòng Sở Thấm rung động: “Thím ơi, thím nói thôn của chúng ta có thể trở nên như thế hay không?”
Có thể hay không ư?
Không thể biết được, có một nguy cơ xảy ra trước nguy cơ về lương thực.
Bỗng nhiên, đội trưởng Hàn tuyên bố: “Để duy trì phát triển ngành nghề sắt thép, tôi quyết định thu gom các dụng cụ làm từ sắt ở trong thôn để gửi đến công xã.”
Sở Thấm: “?!”