Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:48
Lượt xem: 14
Bởi vì kẻ đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc. Có lẽ đây cũng chính là lý do chủ yếu mà đội trưởng Hàn không cho cô nói ra chuyện này trong khoảng thời gian sắp tới.
Một bên cái gì cũng không có, đương nhiên bọn họ có thể trả bất cứ giá nào.
Một bên khác có được nhiều hơn thì nhất định sẽ chịu bó tay, bó chân mà thôi.
Sở Thấm về đến nhà, cô đi tới căng tin lấy đồ ăn, sau đó hâm nóng cơm ăn thừa từ hồi sáng.
Hôm nay, trong căng tin có món rau dền đỏ xào, món ăn này rất mới mẻ. Trong khu vườn ở nhà Sở Thấm không có trồng rau dền nên cô rất ít ăn nó.
Ngoài ra, còn có món khổ qua xào và canh hoa dâm bụt trứng gà. Đôi mắt của Sở Thấm lại càng trừng lớn hơn vài phần.
Khổ qua được trồng ở trong căng tin. Lúc đi về nhà, cô có đi ngang qua căng tin và có thể nhìn thấy những trái khổ qua treo lủng lẳng ở trên cành.
Sở Thấm còn so sánh khổ qua được trồng ở căng tin và khổ qua được trồng ở khu vườn của nhà mình. Kết quả là cô phát hiện ra khổ qua được trồng ở căng tin tốt hơn.
Canh hoa dâm bụt trứng gà mới là món ăn khiến cho Sở Thấm kinh ngạc. Cô không ngờ lúc này lại có hoa dâm bụt nở như thế?
Sở Thấm thích ăn cái này, cô cắt toàn bộ nguyên liệu để trực tiếp nấu canh, canh có kết cấu mịn màng và hương vị thơm ngon.
Cô lập tức đi tìm thím Tú Hoa để hỏi thăm một phen là hoa dâm bụt được hái ở đâu. Sau khi biết được nó được hái ở trên núi Hồ Lô, Sở Thấm cực kỳ kinh ngạc.
Để cô đi, thế mà có hoa dâm bụt ở trên núi Hồ Lô chưa bị cô phát hiện ra hay sao?
Hôm nay, đồ ăn ở căng tin đều là món cô thích ăn nên Sở Thấm bèn giữ lại cho bản thân ăn. Cô cũng không bạc đãi Tiểu Bạch, cô trộn cơm thừa canh vừa được hâm nóng lúc nãy cho nó ăn.
Cơm nước xong xuôi, cô nhớ tới chuyện vừa mới nghe được.
Sở Thấm nghĩ rồi lại nghĩ, thầm nghĩ: đội trưởng Hàn và đội trưởng Dương rất có thể sẽ đến xem, nghe ẩn ý trong lời nói ban nãy của hai người đó, cô nghĩ bọn họ cũng rất tò mò những người này.
Vì vậy, bằng không thì cô đi theo bọn họ trước rồi cùng nhau đến bên kia quan sát nhỉ?
Sở Thấm cảm thấy được không nên để chuyện này ở trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-390.html.]
Nhưng mà Sở Thấm lại chậm một bước. Cô cảm thấy chắc là đội trưởng Hàn không thể hành động nhanh như vậy, dù sao thì công việc ở trong thôn gần đây rất nhiều.
Đợi đến hôm sau, khi Sở Thấm nghiên cứu địa hình tới sân đập lúa, cô chẳng nhìn thấy bóng dáng của đội trưởng Hàn ở sân đập lúa.
Sở Thấm giật mình ở trong lòng một cái, cô tìm thím Sở hỏi: “Thím ơi, thím có biết đội trưởng Hàn đi đâu không vậy?”
Thím Sở đáp: “Thím không biết nữa. Buổi sáng, ông ấy đã cưỡi xe đạp liền đi rồi. Thím có hỏi qua Thắng Lợi, Thắng Lợi nói cha của nó đi tìm đội trưởng Dương của thôn Tịnh Thủy kế bên.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Sở Thấm, thím Sở nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, cháu có việc gấp muốn tìm đội trưởng Hàn sao?”
Sở Thấm muốn gật đầu nhưng cô lại sợ thím Sở hỏi tiếp nên cô bèn kìm lại. Cô lắc đầu, nghẹn đến mức lồng n.g.ự.c của cô khó chịu.
Thật là, đội trưởng Hàn cứ lo lắng như vậy làm gì?
Cô mang tâm trạng chán nản đi vào ruộng khoai lang. Gần đây, ruộng khoai lang cần phải tưới nước thường xuyên. Hôm qua, mây đen giăng dày đặc nhưng không một giọt mưa cũng không rơi xuống. Điều này làm cho cô và Tiểu Đường đều nói thẳng ra là không thể nghe lời của đội trưởng Hàn.
Lúc Trương Phi Yến tới tìm cô, trong lòng Sở Thấm lại phấn khích lần nữa.
Sở Thấm hạ giọng nói: “Phi Yến, chuyện đó cô có thể chuẩn bị sẵn sàng rồi, thời gian gần đây là thời cơ rất tốt.”
Một mặt là một số thôn đang gặp phải tình trạng thiếu lương thực. Lần trước, còn có người tới trộm lương thực nữa. Lần trộm này cũng sẽ dồn mọi sự nghi ngờ lên người kẻ trộm lần trước.
Mặt khác là có thêm hai làn sóng người tới huyện. Sau khi nước càng ngày càng vẩn đục hơn, bọn họ mới có thể giảm bớt nguy hiểm.
Cuối cùng, nhưng nếu không tiếp tục đi lấy thêm một đợt, lương thực bị cả nhà Trương lão đại ăn hết thì phải làm sao?
DTV
Trương Phi Yến kích động, vội nói: “Cô yên tâm, tôi đã thăm dò qua nhà của bác lớn của tôi rồi.”
Sở Thấm “hừ” một tiếng, nói: “Đợi đến khi chạng vạng tối, cô tới nhà của tôi rồi nói.”
Hễ khi Trương Phi Yến kích động một cái là giọng của cô ấy sẽ dễ dàng to tiếng ngay. Bây giờ, bọn họ vẫn nên làm việc thì hơn.
Gánh nước… Ngoại trừ gánh nước ra vẫn là gánh nước thôi.
Sở Thấm xoa xoa bả vai, cô cam chịu xách theo cái thùng gỗ và đòn gánh đi về phía con mương.