Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:45
Lượt xem: 21
Nói xong, rẽ tới bên cạnh kênh nước, đi qua mảnh đất do mình phụ trách, cô thả cuốc xuống, sau đó đi gánh nước.
Lặp lại công việc của ngày hôm qua, ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác.
Đến nửa tháng sau, chắc là đã làm quen nên Sở Thấm phát hiện hình như mình không mệt mỏi lắm.
Trước đó, lúc tan tầm mỗi ngày, cô như con cá c.h.ế.t khát trên bờ, nhưng giờ lại tốt hơn nhiều.
Hiện giờ có thể về nhà bình thường, sau khi về nhà còn có thể chịu đựng hâm cơm và tắm rửa, ngoài việc ăn nhiều thì mấy thứ khác đều tốt.
Cô cũng dần dần có sức lực dư thừa, trông có thể xông lên lấy mười sáu công điểm, cơ mà Sở Thấm nghĩ lại vẫn thôi.
Thật sự không dám, mạng nhỏ của cô quan trọng hơn công điểm, phải giữ gìn lâu dài mới được.
Đã trải qua mạt thế chân chính, Sở Thấm chỉ cảm thấy dường như thiên tai này không đáng sợ như vậy.
Trước khi bước qua năm một nghìn chín trăm năm mươi chín, cô nghĩ bảy nghĩ tám, sợ thời tiết bất thường sẽ dẫn tới không có thu hoạch, do đó sẽ dẫn tới tình huống nhổ vỏ ăn, nhai cỏ hay thậm chí là đổi con cho nhau để làm thức ăn.
Chỉ là Sở Thấm không biết, tạm thời “cũng tốt” chỉ giới hạn ở thành phố của họ, huyện Tân Minh của họ.
Năm trước, huyện Tân Minh không có nổi bật lắm trong chuyện phóng vệ tinh, chủ yếu là vì có nổi bật cũng không nổi bật hơn người ta.
Người ta dám báo một mẫu đất có giá mười ngàn cân lương thực, trưởng huyện Tân Minh dám sao?
DTV
Trưởng huyện huyện Tân Minh không dám, trưởng huyện thậm chí sợ tới mức cả đêm ngủ không yên.
Ông ấy sinh ra là con cháu nhà nông, không hề tin lời này.
Cho nên huyện Tân Minh không đi tranh giành danh dự gì, chỉ vững vàng ở giữa.
Ai ngờ điều này khiến nhiều công xã dưới huyện Tân Minh vẫn còn dư lương thực, phải hiểu là một ít nơi ở thành phố khác đã ăn sạch sẽ lương thực, đang chờ lương thực cứu trợ đây.
Lương thực cứu trợ? Nơi nào còn có lương thực cứu trợ, khắp nơi trên cả nước đều muốn đây. Vì vậy huyện Tân Minh còn xem như đang sinh sống ở chốn đào nguyên đã gặp phải đợt nạn dân đầu tiên.
Tới lúc này, người dân sống cuộc sống dù ăn không đủ no nhưng cũng không đói chết, lu gạo trong nhà không thấy đáy ở huyện Tân Minh mới phục hồi tinh thần lại.
Ồ, mọi người chợt hiểu ra, hoá ra bên ngoài đã đến mức này à.
Tin tức ở huyện Tân Minh không thông, thôn Cao Thụ càng không thông. Chỉ cần không có ai trong thôn ra ngoài tới huyện thành thì mọi người hoàn toàn không biết được tình huống ở bên ngoài.
Ngày hôm nay đã tới tháng sáu.
Đã trồng cây giống từ lâu, cũng có thể thu hoạch hạt giống rau, gần đây thôn Cao Thụ chỉ có một công việc đó là cắt hạt giống rau.
Sở Thấm nằm mơ cũng thấy mình cắt hạt giống rau, bởi vì phải nhanh chóng gieo những thứ khác trên đất trống nên trong thời gian ngắn cần phải nhanh chóng cắt xong hạt giống rau.
Chất lượng hạt giống rau năm nay coi như khá lắm rồi, chỉ kém năm ngoái một ít thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-388.html.]
Đó là nhờ trong thôn tỉ mỉ chăm sóc, Sở Thấm thật sự không hiểu sao Đội trưởng Hàn và những người trong thôn lại ngầm chú ý tới hạt giống rau.
Nếu là cô thì chắc chắn sẽ tập trung nhiều vào thức ăn khi thời tiết bất thường, mà không phải tăng hạt giống rau trước, đợi đến khi làm xong hạt giống rau mới làm lương thực khác.
Nhưng mọi người đều như vậy, Sở Thấm cũng không có cách nào, cô chỉ có thể chăm sóc khoai lang nhà mình kỹ hơn.
Lúc trong thôn đã cắt xong hạt giống rau và đang phơi nắng, đội trưởng Dương ở thôn Tịnh Thuỷ kế bên vào thôn họ.
Dương Binh vội vàng tới, hỏi thẳng: “Lão Hàn, trong khoảng thời gian này ông không có ra ngoài phải không?”
Đội trưởng Hàn gật đầu, đang muốn nói gì đó, liếc thấy Sở Thấm tan tầm về nên kêu cô lại và nói: “Sở Thấm, đã thu lại đám hạt giống rau ở sân đập lúa chưa?”
Sở Thấm dừng lại: “Chưa, Tiểu Đường nói còn phải phơi nữa.”
Đội trưởng Hàn vội vàng nói: “Đừng phơi, nhìn trời đen thùi lùi kia, chắc là sắp mưa đấy.”
Sở Thấm bĩu môi: “Đùa với ông đó, hôm nào trời cũng đen xì, có hôm còn sét đánh, chỉ là ba hôm mà có thể mưa một hôm cũng tốt.”
Đội trưởng Hàn nhíu mày: “Thà cẩn thận một ít còn hơn sai lầm vào phút chót.”
Sở Thấm bất đắc dĩ, chỉ đành chịu mệt nhọc quay về, sau đó kêu Tiểu Đường thu hạt giống rau.
Đợi đến khi cô lại quay về, đội trưởng Hàn và đội trưởng Dương vẫn còn đang nói chuyện ở ven đường.
Sở Thấm cực kỳ tò mò nên bước chậm lại.
Đi tới phía trước, cô dừng lại bước chân.
Bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc há miệng.
Gì? Nạn dân?
Chỉ nghe đội trưởng Dương vừa hút t.h.u.ố.c lá vừa nói: “Đợt đầu tiên có một trăm hai mươi lăm người, đều đã được sắp xếp ở vùng ngoại ô ngoài huyện thành, gần công xã Hoa Khê. Đợi đầu tiên cũng tốt, không nhiều người lắm, trong huyện cũng tạm thời dựng lều gỗ cho họ.
Ai biết được đợt thứ hai có khoảng hai trăm tám mười lăm người, lão Hàn ông chưa nhìn thấy đâu, đó là thật sự thê thảm đấy. Mỗi người dìu già dắt trẻ, có người dẫn theo cụ già, bản thân bị ma sát rách da chân cũng phải đẩy xe cho cụ già ngồi ở trên. Còn có người dùng sọt tre cõng em bé, cột chặt em bé, nói là sợ không chú ý sẽ bị người khác cướp đi ăn thịt. Ông nói xem, ăn đấy! Này, chuyện này đã tới mức này rồi sao?”
Đội trưởng Dương càng nói càng xúc động, n.g.ự.c phập phồng, trong lòng bất bình, cả người đều run lên khi nghĩ tới cảnh kia.
Hàn định quốc sững sờ, ông ấy chưa phục hồi tinh thần lại.
Vài giây sau, ông ấy trừng lớn mắt, khó có thể tin nói: “Ông không có nói đùa đó chớ, sao lại vậy được.”
Phải biết rằng kho hàng trong thôn họ còn chất đống mười mấy bao tải lương thực đấy!
Hơn nữa ông ấy dám chắc chắn, lúc này từng nhà trong thôn đều còn dư thừa lương thực.
Dương Binh xoa đầu: “Nói dối ông có lợi gì, những người đó còn chưa rời đi, đang ở cùng với đợt đầu tiên. Đúng rồi, ông phải chuẩn bị đi, có lẽ người trong huyện sẽ đến mượn một ít lương thực.”