Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 386

Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:42
Lượt xem: 21

Nhổ cỏ dại là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, suốt một buổi sáng eo của Sở Thấm đã vô cùng cứng ngắc, ôm eo một lúc lâu, mới chậm rãi đứng thẳng người.

“Chết mất thôi.” Cô xoa xoa.

Sở Thấm nhổ cỏ dại cũng rất nhanh, người khác nhổ xong một mẫu đất, cô có thể nhổ hết một mẫu rưỡi.

Mấu chốt là cô còn nhổ rất sạch sẽ, không hề lừa gạt người nào, khiến người xung quanh rất khâm phục.

Không nói võ đức, ở đâu có người nào cái gì cũng đều giỏi như Sở Thấm! Quả thật ăn h.i.ế.p người ta!

Sở Thấm không lo nhiều như vậy, bây giờ cô quyết chí mỗi ngày phải lấy được mười lăm công điểm, làm việc còn không kịp nữa là.

Nhổ hết cỏ, còn phải đi tỉa ngọn trong ruộng khoai lang.

Trong quá trình sinh trưởng của khoai lang chắc chắn phải tỉa bớt những nhánh có lá quá rộng, như này mới có thể cung cấp nhiều nước và dinh dưỡng hơn cho khoai lang đang phát triển trong đất bùn.

Trong ruộng khoai lang, không chỉ tỉa ngọn cho khoai lang, còn phải tiện tay chăm sóc ớt, hạt mè và đậu nành.

Sở Thấm mệt đến mức suýt chút nằm trên mặt đất, lúc tan làm, giận không thể quăng cuốc, ngủ một giấc trên đất, không rời đi nữa.

Đừng cảm thấy quá đáng, vẫn thật sự có người tan làm buổi trưa sẽ không về, nằm ngay dưới tán cây, lấy mũ rơm che lên mặt, sau đó nằm ngáy khò khò, ngủ một giấc rồi mới về nhà ăn cơm.

Mặt trời lặn ở núi tây, lưu lại ánh chiều tà trên nhân gian.

Hoàng hôn ở chân trời tuyệt đẹp, chói sáng rực rỡ.

Mỗi ngày, buổi sáng bảy giờ vào làm, buổi chiều năm giờ tan làm. Làm việc cường độ cao trong thời gian dài như vậy, cơ thể Sở Thấm mệt mỏi rã rời, chỉ có thể dựa vào bản năng lê lết cơ thể đi vào trong nhà.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, mọi người đều như thế, khoảng thời gian này đều bận như vậy, bận đến mức sau khi tan làm, tất cả mọi người đều như một cái xác không hồn.

Sở Thấm không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, sau khi về đến trong nhà, trước tiên nằm ở ghế tre trong sân.

“Haiz…”

Sở Thấm than thở, cảm nhận được cơ thể dần dần thả lỏng, cô nheo mắt, thực sự dễ chịu, cả người dường như lúc bây giờ mới sống trở lại.

Tiểu Bạch đi vòng quanh cô, Sở Thấm cũng không còn sức lực chơi đùa với nó nữa, nằm yên trên ghế tre nghỉ ngơi mười phút, rồi mới đứng dậy.

Đi vào nhà bếp, mở nắp nồi ra, cho cơm đã nấu lúc sáng và rau còn thừa của buổi trưa bỏ vào trên vỉ hấp để hấp.

Sau khi nghỉ giao lao buổi trưa, cô vẫn chưa mệt đến mức này, cũng có một chút tâm trạng để nghĩ nên ăn gì.

Làm gì đây? Làm bánh hạt dẻ đắng hành dại, hành dại thì có lẽ trong ngọn đồi sau nhà cô có thể đào được.

Còn làm món thịt ba rọi sốt tỏi, kèm với thực đơn bên trên, vừa nếm thử cô đã yêu luôn món ăn này.

Món ăn này cũng phù hợp với cô, dùng d.a.o sắc bén nhất, Sở Thấm bèn có thể cắt được thịt ba chỉ mỏng như cánh ve rất dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-386.html.]

Nấu chín thịt ba chỉ kết hợp với nước chấm có vị tỏi ớt tươi, hương vị đó thật sự rất tuyệt vời.

Cuối cùng còn có canh rau đắng, canh rau đắng là sáng nay khi xuống núi đã tiện tay hái rau dại, giải nhiệt vô cùng tốt, Sở Thấm vẫn rất thích kiểu vị thanh đắng có trong rau đắng như này.

DTV

Cơm nước xong xuôi, Sở Thấm tắm rửa giặt quần áo.

Tắm rửa có thể tẩy sạch phân nửa sự mệt mỏi trên cơ thể, sau khi giặt xong và phơi khô quần áo, bèn có thời gian rảnh để khuấy mật ong của cô.

Mật ong đã lấy ra khỏi ba lô không gian rồi, dù sao mùa này, thịt quý giá của cô vẫn nên để trong ba lô không gian thì tốt hơn.

Lúc này lấy mật ong cất trong tủ của nhà bếp ra, dùng cách cũ để gạt mật ong ra, bỏ mật ong vào đầy hũ.

Chịu đựng mệt nhọc, bận rộn hết hai tiếng.

Cuối cùng cũng có được ba ký mật ong, đổ đầy hai hũ đất sét, tệ hơn một chút so với lúc trước lấy được.

Nhưng cũng rất nhiều rồi, Sở Thấm vô cùng thỏa mãn.

Mật ong cất kỹ, sáp ong cũng làm xong, để ở trong nhà. Cô lo lắng nhộng ong sẽ bị hỏng, bèn để chỗ nhộng ong còn lại vào trong nồi, rán lên.

Cô rán một mâm nhộng ong đầy ắp, sau khi rải bột ớt thì là lên thì ăn từng miếng một.

Bánh rán xốp giòn, khiến Tiểu Bạch phải sủa gâu gâu.

Ăn uống no nê, rửa mặt xong thì lên giường đi ngủ.

Khi mùa màng bận rộn, không thể nào tiếp tục đọc sách, học tập, đã gần một tháng Sở Thấm không cầm sách giáo khoa rồi.

Nhưng hết cách rồi, thực sự mệt muốn xỉu.

Tối nay, Sở Thấm vẫn thổi tắt đèn như cũ, sau khi nằm trên giường, ngả đầu trên gối, chưa tới vài giây thì đã ngủ thật say rồi.

Sau một ngày làm lụng vất vả, hầu hết người dân trong thôn đều đã ngủ say, ở đây không có ai mất ngủ cả, chất lượng giấc ngủ của mọi người đều tốt lạ thường.

Có lẽ đã có người phát hiện ra sơ hở này, vậy nên cuối cùng đã có trộm lợi dụng bóng tối, khi đêm khuya vắng người, đã lẻn vào thôn Cao Thụ ăn trộm.

Cổng thôn.

“Lần này chúng ta có thể thành công không? Tôi nghe nói thôn Cao Thụ không có cái gì nhiều cả, chỉ có lương thực là nhiều.” Có người thì thầm hỏi trong đêm tối.

Một người khác nói: “Cái đó ai biết được, đừng đến nhà của Sở Thấm xấu xa là được. Cặp song sinh kia của thôn Lưu Lý đã bị cô ta đưa vào trong nông trường rồi, bây giờ còn chưa ra được đây.”

“Uầy! Đáng tiếc, tôi nghe người ta nói cô ta luôn lấy đầy đủ công điểm, chỉ sống một mình, chắc chắn trong nhà rất nhiều lương thực.”

“Quan tâm cô ta chi, nhỏ giọng chút đi, muốn c.h.ế.t cũng đừng ảnh hưởng tôi.” Người kia hạ thấp giọng, chê trách.

Trong đêm tối, hai người đi về phía vào trong thôn.

Loading...