Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:47:23
Lượt xem: 23
“Đừng than thở nữa. Sang năm sẽ khô hạn, con mương của thôn ta còn tốt hơn của thôn khác rất nhiều.” Ông cố Từ nói, “Đặc biệt là nhánh thông với sông Thượng Khê đã được đào xong. May mà lúc ấy Định Thuỷ đã quyết định làm thứ này, bằng không bây giờ chúng ta chỉ biết lo thúi ruột thôi.
Hứa Định Quốc giải thích: “Chuyện này là do Sở Thấm đề cập vào năm ngoái. Có một số việc đứa nhỏ này còn nhanh nhạy hơn cả cháu, rất thông minh.”
Ông cố Từ kinh ngạc: “Vậy à.”
Sở Thấm giỏi đến vậy sao? Nó lớn lên trước mắt ông, tính tình vốn nhát gan, thế mà có thể tìm Hứa Định Quốc rồi đưa ra đề xuất hay sao?
Ông cố Từ có chút không tin, nhưng ông ta cũng chẳng nói ra.
Khi noi xong, Hứa Định Quốc dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên nói: “Cháu sực nhớ ra một chuyện. Chuyện lượng nước bị suy giảm cũng là do Sở Thấm nói với cháu. Thôn ta có mương nước nên sẽ không phải là nơi đầu tiên mất nước. Nhưng cô ấy vẫn nói phải đề phòng thôn Lưu Lý.”
“Thôn Lưu Lý?” Chú Hàn cau mày, rít thuốc lá, “Chuyện này có gì đáng nói sao?”
Ông cố Từ nhìn đăm đăm bằng đôi mắt đục ngầu, “Thôn Lưu Lý là thôn kế bên chúng ta. Sông Thượng Khê phải chảy qua con mương thôn ta mới có thể chảy qua thôn Lưu Lý bên cạnh.”
“Con bé sợ thôn họ đàm tiếu rằng thôn ta chặn nước!” Ông cố Từ khẳng định chắc nịch.
Hứa Định Quốc gật đầu: “Đứa nhỏ này suy tính rất chu đáo. Thôn ta và thôn Lưu Lý đều không có sông Thượng Khê chảy ngang qua như thôn Tịch Thuỷ. Có điều, thôn Lưu Lý gần sông hơn thôn ta một chút. Bây giờ chúng ta đã đào mương, vậy chẳng thua kém thôn Tịch Thuỷ nữa. Nếu năm tới thực sự gặp hạn hán thì thôn Lưu nhất định sẽ không chịu để yên đâu.”
Thật ra điều này là rất bình thường. Dù sao nếu thôn Lưu Lý là bên chặn một phần dòng nước thì thôn Cao Thụ bọn họ cũng tức điên cho xem.
Nhưng… Vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này, tốt nhất vẫn nên suy xét từ bỏ một số nếp sống đẹp thì hơn.
Thời gian qua, đội trưởng Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, các ý tưởng cũng dần nảy sinh trong lòng ông.
Đêm dần khuya, khá đông người cũng về nhà mình.
Đêm nay, nhưng nhà có điều kiện sẽ thắp nến nguyên đêm. Ngoài ra có khá nhiều người không chịu nổi phải bỏ đi ngủ. Khi họ mới chuẩn bị ngủ thì Sở Thấm đã say giấc rồi.
Căn nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có lại tiếng lò sưởi bập bùng.
Diêm cháy trong lò phát ra tiếng tí tách rất nhỏ, hoàn toàn không làm phiền đến con người, trái lại còn giúp ngủ ngon hơn.
Vì không được thêm củi nên đến hai giờ sáng lửa trong lò đã sắp tàn. Tiểu Bạch cũng vô thức tựa vào thành lò.
Cái chân vốn thò ra ngoài của Sở Thấm cũng thụt vào trong chân, cô kéo chăn lên quá đỉnh đầu, vùi người trong chăn ấm.
Cô thở rất đều, có thể thấy cô đã ngủ ngon thế nào.
Bởi vì lò sưởi áp tường vẫn toả hơi ấm nên Sở Thấm hoàn toàn không nhận ra nhiệt độ đêm nay sụt giảm rất mạnh, tụt thẳng xuống hàng âm độ.
Cô không biết gió tuyết ngày càng lớn dần, bên ngoài đều là tiếng gió rít vang, những bông tuyết to như lông ngỗng ập vào cửa sổ kính, tạo ra những tiếng đập liên hồi.
Ba giờ sáng là thời gian người ta ngủ say giấc nhất.
Toàn thôn Cao Thụ trở nên đen kịt. Những cây nến được các nhà các hộ đặt trên gió cũng đã bị cháy hết, thình lình tắt ngúm, nguồn sáng hoàn toàn biến mất.
Hoa tuyết tiếp tục rơi xuống, ép tới nỗi cành cây kêu “răng rắc”, gãy rơi xuống tàng cây.
“Á!!!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-342.html.]
Đột nhiên, có tiếng động vang lên.
Sau đó lại là tiếng: Rầm!!!!
Hình như chỗ ấy đã bị sập.
Trong lúc mọi người đang say ngủ, có nơi nào đó đã bị sập.
Tiểu Bạch rũ rũ đầu, xông lên sủa: “Gâu gâu!!”
Sở Thấm bị đánh thức, Chưa đợi cô kịp định thần, Tiểu Bạch tiếp tục sủa inh ỏi.
“Sao vậy?”
Sở Thấm bật dậy, xoa xoa đầu, nhíu mày.
Không đợi Tiểu Bạch sủa tiếp, cô đã nghe thấy tiếng hét vọng tới từ đằng xa: “Nhà sập rồi, cứu với!”
Sở Thấm mở to mắt, lập tức nhảy khỏi giường.
“Nhà ai bị sập vậy!”
Trước tiên, cô nhìn kiêm tra xà nhà mình, sợ nhà mình cũng sẽ sập mất.
Vội vàng không kịp khoác áo, mở cửa phòng. Một luồng gió rét táp vào mặt cô, buốt như thể có vô số cây kim đ.â.m vào làn da của cô.
Lại hạ nhiệt độ rồi!
Sở Thấm lập tức đoán ra.
Cô nghĩ tới thím Sở. Mấy hôm trước thím có nói muốn bảo chú gia cố xà nhà, nhưng chưa biết đã sửa hay chưa.
DTV
Sở Thấm cuống hết cả lên. Khi cô châm được đèn dầu, định mở cửa chính thì phía xa lại truyền tới tiếng kêu la thê thảm.
“Cứu với! Bị chôn vùi rồi!”
Sở Thấm mở cửa “cành cạch”, cửa lớn bật ra. Cô chưa kịp đẩy nhưng cửa đã tự động bật tung.
Cô hoảng hồn, hét lớn! Là gió, gió bên ngoài ghê gớm thật.
“Vù” một phát, ánh đèn dầu bị dập tắt.
Bên ngoài nhà chỉ toàn một màu đen ngòm, nhưng dù như thế thì Sở Thấm vẫn nhận ra tuyết đã cao ngang bậc cửa.
Chỉ mới qua một đêm mà tuyết đã tích lại đến ngưỡng cửa rồi.
Song tuyết vẫn bay lả tả trong không trung, vẫn chưa chịu ngừng nghỉ.
Sở Thấm giật thốt, đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ nhà kia chắc chắc không phải hộ duy nhất bị nạn.
Quả nhiên! Khi cô trở về lấy đèn pin, cô lại nghe thấy tiếng nhà đổ. Lúc này, âm thanh ấy ở rất gần cô.