Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:47:19
Lượt xem: 20
Sở Thấm đổ mồ hôi ròng ròng.
Bột khoai lang được làm thủ công mềm trơn dẻo dai kết hợp với nước dùng chua ngọt ngon lành trôi qua đầu lưỡi và thực quản xuống bụng, mồ hôi lập tức ứa ra khỏi lỗ chân lông.
Có lẽ là vì kiếp trước sống quá khổ cực nên cô rất thích thức ăn có mùi vị đậm đà. Trong mì chua cay có bỏ thêm một lượng lớn ớt và dấm, hoàn toàn thoả mãn sở thích của Sở Thấm.
Những cục thịt viên béo ngậy được ngâm trong nước dùng, thấm vị cay tê. Cô mở miệng cắn từng miếng, ăn một cách sung sướng thỏa mãn.
Sở Thấm chỉ ăn một bát này, không ăn thêm nữa. Tối nay cô còn phải ăn lẩu nhúng.
Trong nhà không có nồi đồng, Sở Thấm phải thay thế bằng nồi đất.
Đây là chiếc nồi đất cô đặc biệt mua về, nó to hơn nồi đất bình thường rất nhiều, thậm chí Sở Thấm còn có thể trực tiếp đặt nó vào lò sưởi.
Cô định ăn bữa tất niên tối nay ở trong đình, dù sao cũng tiện có lò sưởi.
Sở Thấm bắt đầu nấu nước cốt, dùng xương dê để nấu.
Cô rất giỏi hầm nước canh dê, sau khi nấu xong hoàn toàn không thấy chút mùi hôi của dê nào nữa.
Sau khi hầm xong, cô đổ thẳng vào nồi, bên cạnh bếp lửa bày những lát thịt dê và thịt bò rất mỏng, ngoài ra còn có hai loại thịt viên, cải thảo và đậu phụ, cũng khá là thịnh soạn.
Trong thôn bắt đầu có tiếng pháo nổ.
Sở Thấm quan sát sắc trời, lúc này là khoảng bốn rưỡi chiều, trời đã dần chuyển tối.
Năm nay, phần lớn các thôn khác vẫn ăn cơm tất niên ở căng tin, nhưng thôn Cao Thụ lại không như vậy.
Đây là chuyện bình thường, dẫu sao thôn Cao Thụ cũng khác với đại đa số thôn làng kia.Khi những thôn đó chia lương thực, họ đều đưa thẳng lương thực được chia đến kho của căng tin đại đội, các đội viên không tự giữ lương thực.
Mặt khác, thôn Cao Thụ lại phát thẳng cho các đội viên, chỉ thu một phần lương thực cố định dựa theo số đầu người trong hộ.
Làm như vậy có rất nhiều ưu điểm. Lương thực nằm trong tay các đội viên, họ có thể nắm rõ lượng lương thực mình sở hữu.
Họ sẽ không đến nỗi ăn thả cửa, thậm chí lo sợ bản thân ăn không bằng người ta nên cố giành ăn, ăn đến mức chẳng biết lương thực trong kho còn bao nhiêu thức ăn.
Nghe nói hồi trước thôn Tịnh Thuỷ cũng dùng cách này, sau đó Dương Binh phát hiện ra làm vậy không ổn. Sau khi tham khảo kinh nghiệm từ đội trưởng Hàn, ông ấy lập tức phân phát lương thực về tay các đội viên, từ đó có thể thấy rất nhiều người đã phát giác ra mối nguy của việc ăn tập thể.
Nếu đã phát hiện, vậy tại sao lại không dừng lại kịp thời để ngăn chặn tổn thất? Đây là vấn đề Sở Thấm nghĩ đau đầu cũng không nghĩ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-340.html.]
Sở Thấm đâu hiểu rằng lòng tin của đối phương đến từ việc các địa phương khác đều có sản lượng rất cao.
DTV
Báo chí nói rằng một mẫu đất có thể trồng ra hàng chục ngàn cân lương thực. Bọn họ cho rằng những điều được đăng lên báo, nhất là tờ báo lớn nhất cả nước đều là sự thật trăm phần trăm, tuyệt đối không trí trá như đại đội nhà mình.
Trong mắt nhiều người, sau này họ không cần lo nghĩ về lương thực nữa, vấn đề cơm áo đã được giải quyết một nửa rồi.
Cho dù bọn họ có ăn thả phanh đến mức đại đội hết lương thực cũng chẳng sao hết, chính phủ nhà nước sẽ không bỏ mặc bọn họ c.h.ế.t đói, sớm muộn gì cũng gửi lương thực cứu tế.
Dù nói ra hay không thì cũng có rất nhiều người tin vào điều này.
Ngay chính ở thôn Cao Thụ cũng có người lén lút bàn tán rằng đội trưởng Hàn tiết kiệm lương thực như thế chỉ tổ thiệt thân thôi.
Sở Thấm ít khi nói chuyện với mọi người, hiển nhiên cô không biết đã có một quan điểm nảy sinh “mạnh mẽ” đến thế.
Trời đầy mây mù, còn sớm nhưng đã tối hù. Mới bốn rưỡi chiều nhưng đã không nhìn thấy dãy núi trập trùng xa xa.
Sở Thấm mở cửa, bắt đầu châm ngòi pháo.
“Bùm bùm…”
Đốt ngòi nổ, tiếng pháo nổ giòn tan mang đến chút hương vị năm mới.
Cô đi thắp nhang trước bài vị của cha mẹ nguyên chủ rồi mới bắt đầu ăn bữa tất niên.
Sách dạy nấu ăn nói rằng điểm nhấn của lẩu nhúng là nước chấm, nhất là sốt mè.
Trong nhà Sở Thấm không thiếu hạt mè, đương nhiên cô sẽ làm sốt mè.
Hạt mè vốn đã thơm, sau khi rang lên và xay nghiền lại càng thơm hơn nữa. Kết hợp với dầu mè và muối, mùi thơm trở nên bá đạo đến mức hương vị của mì chua cay cũng không lấn át được nó.
Sở Thấm múc hai thìa tương mè vào bát, trộn thêm chút nước để pha loãng ra.
Cô chuẩn bị xong một bát nước chấm vị cay, đợi nước cốt thịt dê sôi lên rồi bắt đầu ăn.
Kỹ thuật dùng d.a.o của cô rất tốt, thịt dê và thịt bò được thái cực kì mỏng.
Trước tiên, cô dùng đũa gắp một lát thịt dê nhúng vào nước sôi vài giây. Khi thịt chuyển màu, cô cuộn tròn nó lai, thả vào bát nước chấm mè rang dinh dính. Lúc bỏ miếng thịt vào mồm, mắt Sở Thấm còn sáng hơn cả đèn pin cầm tay.
Cô không ngờ nó lại ngon đến vậy!