Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:46:06
Lượt xem: 24
Người phụ trách bên căng tin lại được đổi, đó là thím Trần có quen biết thím Sở, là người bên nhà mẹ đẻ của thím Sở, thím Sở gọi bà là chị hai.
Sau khi Tôn Ngọc Tuyên đi, thím Trần vội vàng bắt chuyện với thím Sở ngay: “Sao em lại đến đây, chị nghe chị Tôn nói không phải thôn bọn em không thả người sao?”
Thím Sở nói: “Không đổi người thì không chịu nổi ngày nào chỗ các chị cũng lải nhải bên tai đội trưởng bọn em.”
Thím Trần lặng lẽ kéo thím Sở nói: “Chắc mấy ngày nữa chị sẽ nghỉ việc, muộn nhất chưa đến nửa tháng nữa.”
Thím Sở ngạc nhiên: “Sao lại nói thế? Không phải chúng ta đã cùng nói sẽ chiến đấu với đập chứa nước đến giao thừa sao.”
Thím Trần lắc đầu: “Sao mà đến giao thừa được, thời tiết này đất đông lạnh luôn thì đào thế nào. Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì cơ?”
Sở Thấm cũng vểnh tai lên nghe.
Thím Trần nói: “Lương thực bên chỗ chị sắp cạn đáy, lần nào đến công xã cũng rất khó xin lương thực, bí thư thì chẳng lo, bên dưới thì ra sức từ chối, bảo là không có lương thực! Hừ, định lừa người ta chắc.”
Thực ra bà ấy không hiểu là công xã không có lương thực thật.
Năm nay công xã thu nhiều lương thực thế nhưng không dư một hạt thóc nào, hoàn toàn không có lương thực dự trữ.
Ở mức độ nào đó, bí thư công xã cũng khá oan ức, căng tin nhà máy thép cần lương thực, căng tin đập chứa nước cũng cần lương thực, nhưng lương thực ở đâu? Dẫu sao ông ấy cũng không có.
Ông ấy rất muốn nói có thể lấy thịt của ông ấy, nếu bằng lòng thì coi ông ấy như lương thực đii.
Ông ấy không hề tham ô chút nào.
Đám người đội trưởng Hàn coi như tôn trọng ông ấy cũng là vì ông ấy chẳng quản lý chuyện gì, bao gồm cả chuyện tham ô. Ông ấy không tham lam mà chỉ là một quan chức bình thường.
Sở Thấm nghe thấy không khỏi cảm khái, nếu thế thì đập chứa nước không thể đào lâu được, lương thực quan trọng nhất mà.
DTV
Cô được sắp xếp đi nhóm lửa, tiện thể hỗ trợ.
Các cô gái nhóm lửa chính thức ra mắt, vì Sở Thấm kiểm soát lửa khá chuẩn nên còn được thím Trần khen một lúc.
Thím Trần: “Con bé ngoan quá, lúc nên thêm lửa thì biết thêm lửa, lúc càn giảm thì giảm ngay, không cần người ta phải nhắc.”
Sở Thấm cười.
Nhóm lửa là chuyện nhỏ mà.
Cô làm việc trong căng tin khá yên tĩnh, không hay nói chuyện, thím Sở biết tính của cô nên cũng không cô bắt cô phải nói.
Không ngờ điều đó lại khiến các thím trong căng tin rất thích, tám chuyện hóng hớt hoàn toàn không né tránh cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-320.html.]
Sau khi xuyên vào được hai năm, Sở Thâm chỉ hóng hớt thôi cũng no bụng.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Sơ Thấm đã biết tin đồn các nhà trong vòng mười dặm quanh đây.
Ví du như nhà ai đó mất quần áo, một thời gian sau nó lại xuất hiện trong một gia đình khác trong thôn nhưng bọn họ sống c.h.ế.t không thừa nhận.
Hoặc là hai anh em sinh đôi cực kỳ nổi tiếng, tình hình gần đây của hai anh em sau khi được đưa đi trại cải tạo lao động.
Có điều vừa nhắc đến chuyện này, có người đã nhìn về phía Sở Thấm đang ngồi trước lò nhóm lửa, nhưng Sở Thấm nghe cũng thấy khá hứng thú.
“Hai tên đó cũng đáng đời, không vào tù không biết sẽ ăn trộm bao nhiêu đồ trong nhà nữa đây.” Thấy Sở Thấm không ngại, thím Trần nói tiếp.
Một người khác nói: “Trong nhà có hai người khỏe mạnh đều đi cả, bố mẹ hai người họ sống cũng rất khó khăn, may mà còn có con gái giúp.”
“Hầy, chỉ sinh mà không biết nuôi thì bị liên lụy cũng đáng đời.” Có người nói.
Thím Sở gật đầu, đây là tự làm tự chịu, chẳng liên quan đến chuyện Sở Thấm nhà bà.
“Ôi, nhắc đến cặp song sinh đó, mọi người có nghe nói không, nông trường chỗ bọn họ cải tạo lao động bị chuyển đi rồi.
Đột nhiên có người nói.
Người nói chuyện là người của công xã Đông Hồ tên là Từ Vân. Đúng vậy, một xã không thể giải quyết chuyện đào thêm mương nước được, xã Đông Hồ cũng phải đến giúp.
Thông thường mà nói, nhiều người phạm tội đi cải tạo nông trường đều ở địa phương để người nhà dễ đến thăm.
Có điều chỗ đó hoàn toàn không gần như đi từ nhà, mỗi thành phố có nhiều nhất ba trại cải tạo lao động, thành phố bọn họ có ba trại, trong đó có một trại nằm trong huyện Tân Minh.
Nó nằm ở chỗ nào trong huyện Tân Minh?
Ở chỗ giao nhau giữa xã Đông Hồ và huyện Tân Minh, nếu đi xe đạp từ thôn Cao Thụ thì ít nhất là đạp xe khoảng ba tiếng rưỡi mới đến đó được.
Từ Vân nói: “Cô cũng nghe người ta nói, người thân của họ làm việc trong nông trại, nói là muốn chuyển, nhưng chuyển đi đâu thì tạm thời chưa biết.
Sở Thấm lấy làm lạ, đang yên lành sao lại chuyển.
Chắc chắn là nông trường có rất nhiều đồ vật, dù đồng ruộng không được làm sạch được như thôn bọn họ nhưng cũng phải vất vả khai hoang.
Nếu dọn đi không phải để người ta lấy hết sao.
Từ Văn nói: “Hình như muốn đưa ra thật, không biết lại động vào công trình nào nữa. Có điều cô không biết cụ thể, còn phải xem quyết định của cấp trên.”
Uầy, nếu chuyển đi cho người khác thì ai lại ra quyết định ngang ngược thế, đơn vị nào nhìn trúng mảnh đất này sao.
Sở Thấm nghĩ một lúc, không nghĩ ra lại nghiêm túc nhóm lửa.