Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:46:03
Lượt xem: 23
Qua ngày đông chí chưa đến hai ngày, Sở Thấm lại muốn ra đập chứa nước làm việc.
Hai ngày nay cô ở nhà học đan len thế nào nên tìm thím Xuân Vũ để học. Sở Thấm không có sở trường về mặt này, học cả buổi sáng mới học được ba kiểu đan.
Nhưng cô học rất chăm chỉ và nghiêm túc nên vừa học xong về nhà đã có thể đan len dần. Cô nghĩ đan xong một chiếc áo trước khi đào đập nước xong là điều không thể nên cô chỉ có thể tranh thủ đan trước khi Tết đến, lúc đón Tết mình có thể mặc quần áo mới.
May mà cô xây cửa sổ bằng kính trong phòng ngủ, thỉnh thoảng có bông tuyết rơi ngoài cửa phòng, Sở Thấm ngồi trước bàn cảm nhận hơi ấm từ lò sưởi, đón ánh nắng xuyên qua cửa kính.
Hai ngày nay Sở Thấm gần như chỉ ở trong phòng ngủ, sau khi đan len mệt rồi, cô sẽ lấy lò sưởi ra làm đủ loại đồ ăn vặt.
DTV
Mùa xuân năm nay, lúc cô lên núi vô tình thấy một cây trà dại, lá cây trà dại này tươi tốt hơn hẳn những cây trà trên núi của thôn, người không hiểu về trà như Sở Thấm cũng có thể nhận ra.
Cô không dám tùy ý bưng gốc trà về, thứ nhất là vì bưng gốc cây trà trưởng thành rất dễ chết, người ngoài nghề như cô không có đủ khả năng chăm sóc cho cây trà.
Hai nữa là vì chất lượng lá trà liên quan mật thiết đến thổ nhưỡng, nếu chuyển cây trà đi, chất lượng giảm xuống thì phải làm sao.
Thế nên Sở Thấm chỉ hái chút lá trà sao khô trên nồi sắt, sao xong cũng chỉ còn nửa cân lá trà, thỉnh thoảng lấy ra pha để uống.
Cách xử lý lá trà của cô không tốt cũng không chuẩn xác nhưng hương trà vẫn thơm ngát, uống vào thơm ngọt rất đã, mùi trà thanh khiết mà lưu hương khá lâu.
Sở Thấm đoán đó là cây trà ngon nên ghi lại vị trí vào sổ ghi chú, chuẩn bị sang năm đi hái thêm một chút.
Sở Thấm đã có lá trà còn có cả sữa bò, cũng không thiếu đường trắng, thế nên cô nấu trà sữa để uống.
Cô nghe được cách làm này từ một thanh niên tri thức. Sở Thấm đã uống sữa bò phát ngấy, bây giờ mùi vị trà sữa khá ngon, hai ngày nay cô uống liên tục mấy ly cũng thấy ngấy rồi.
Nói đến thanh niên tri thức… Năm nay thôn không có thanh niên tri thức nào, nhưng nghe nói thôn Tịnh Thủy bên cạnh có ba người, chắc thôn Cao Thụ cũng phải tiếp nhận một số người.
Sở Thấm có ấn tượng khá tốt với thanh niên tri thức, theo cô thấy, thanh niên tri thức là những người từ bỏ cuộc sống sung sướng ở thành thị để về nông thôn, rời xa người nhà đến nơi phải lao động chân tay, dù không am hiểu lắm nhưng vẫn khiến người ta phải tôn trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-318.html.]
Có điều thanh niên tri thức không thể làm việc bằng người dân được, đội trưởng Hàn còn tỏ ý không muốn nhận thêm thanh niên tri thức, những thanh niên trong thôn Cao Thụ đều được sắp xếp đến các thôn nhỏ rồi.
Bây giờ hai thanh niên trí thức làm giáo viên ngày nào cũng dẫn mấy nhóc học sinh tiểu học trong thôn đi về phía thôn Tịnh Thủy, cuộc sống cũng khá ổn, nhàn nhã thoải mái mà còn được ăn no mặc ấm.
Chỉ là bây giờ thôn đã đủ giáo viên rồi, sau này mà có thanh niên tri thức đến nữa thì chắc chắn là phải xuống ruộng làm việc như người dân thôi.
Sở Thấm nghĩ mà lắc đầu, dẫu sao thì tạm thời thôn Cao Thụ không có thanh niên trí thức đến, liên quan gì đến bọn họ đâu.
Ngoài trà sữa, trà mật ong hoa quế mà Sở Thấm cất giữ cũng là thức uống yêu thích của cô.
Cô còn làm thêm mấy gà đắp đất sét, ướp một phần tư con gà với gia vị rồi bọc bằng lá sen phơi khô từ mùa hè, sau đó bỏ vào lò sưởi âm tường để nướng.
Trong lúc nướng có chút vấn đề nhỏ, khói mù mịt làm phòng ngủ của cô mờ ảo, Sở Thấm ho khù khụ rồi vội vàng mở cửa sổ ra mới đỡ.
Sở Thấm khá ngạc nhiên là mùi vị gà nướng cũng không tệ, cô đang nghĩ đến lúc năm mới cô lại nướng lần nữa.
Mỗi ngày chỉ có ăn uống đã nhanh chóng bù lại được chỗ thịt đã mất đi do lúc trước cô làm việc mệt mỏi quá.
Thời điểm cần ra guồng nước đến khá nhanh.
Lần này ngoài cô ra còn có hơn mười người trong thôn đi cùng, trong đó còn có thím Sở.
Thím Sở thấy Sở Thấm chuẩn bị đầy đủ cũng yên tâm, bước đến cạnh cô nói: “Đừng lo, chắc chúng ta phải đi làm hai ngày công trước, sau khi thích ứng rồi mới bắt đầu sắp xếp đi đào được.”
Sở Thấm tò mò: “Thím Thẩm, đồ ăn bên đó thế nào nhỉ?”
Thím Sở còn chưa kịp trả lời, thím Trương bên cạnh đã bật cười: “Dẫu sao cũng không ngon bằng đồ ăn ở căng tin của chúng ta, nhưng mà vẫn đủ no.”
Vất vả cả năm trời, lại vừa có lương thực mới, đội trưởng Hàn cũng không thể cho mọi người ăn khoai lang và rau dại mãi, nói chung phải cho thêm chút cơm.