Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:45:50
Lượt xem: 21
Sau đó con cá này bị cô ném vào trong một cái thùng gỗ khác, rồi Sở Thấm lại ném một con cá khác ra khỏi không gian.
Cô cân lần thứ hai, ba cân tám.
Cô cân lần thứ ba, ba cân sáu.
...
Cân lần thứ mười, bốn cân rưỡi.
Đây có lẽ là con cá nặng nhất từ trước đến nay, nó còn là cá mè, cô thỏa mãn gật đầu, quyết định dùng đầu con cá mè này với đậu hũ để nấu canh uống.
Còn phải nấu vị chua cay nữa!
Cân lần thứ mười chín, hai cân chín... Cân lần thứ bốn mươi, ba cân hai.
Còn lại một con cuối cùng, cô không tính cân con này, chỉ bắt lấy con cá đang vặn vẹo lên ước lượng một chút, con này chừng hơn hai cân, đêm nay làm món cá kho vậy.
Sở Thấm ghi trọng lượng của con cá thứ 40 vào sổ, cô tính toán một lượt rồi không khỏi nhếch môi cười hihi.
"Có 12 con nặng khoảng hai cân." Cô tổng kết trong sổ: "Có 14 con khoảng ba cân và 9 con khoảng bốn cân."
Con loại năm cân thì sao? 5 con.
Sở Thấm vô cùng hài lòng, đây quả thực là một vụ thu hoạch bội thu, dư sức cho cô ăn đến tháng giêng, tháng hai sang năm.
Phải biết là trong niên đại này, hai tháng có thể ăn một con cá, còn là cả nhà cùng nhau ăn đã là một chuyện đặc biệt khiến cho người ta thỏa mãn rồi.
Sở Thấm vui mừng muốn nhảy lên, sau khi cân cá xong, cô lại thả chúng vào không gian.
Ôi! Không gian ba lô không đủ dùng, Sở Thấm cũng lo lắng vò đầu bứt tai, đây đúng là chuyện khiến cho người ta phiền não mà.
Ban đêm, Sở Thấm thử làm món cá kho.红烧鱼
DTV
Nói thật là cô chưa làm món này bao giờ, cô xem đi xem lại phần liên quan đến cá kho trong quyển công thức, sau khi hiểu rõ mới bắt tay vào làm.
Giết cá vào mùa đông quả thực là một công việc đau khổ, Sở Thấm hoài nghi khả năng chịu khổ của mình đã yếu đi rất nhiều, rõ ràng là đời trước cô giặt quần áo trong nước đá đều không sao cả.
Hiện tại thì sao?
Trước khi giặt quần áo, Sở Thấm sẽ đổ đầy nước vào trong ấm sắt, sau đó đặt ấm sắt vào lò sưởi, sau khi nước trong ấm sắt gần sôi, cô sẽ dùng kẹp sắt để đẩy ra ngoài, lại dùng khăn lót rồi xách nước ra ngoài đổ vào trong thùng gỗ.
Mỗi lần giặt quần áo, cô phải đun nước hai lần, dù sao lò sưởi vẫn đang cháy, có lửa bất cứ lúc nào nên cũng tiện hơn nhiều.
Vì lần nào cô cũng giặt quần áo bằng nước ấm nên năm nay vết nứt da ở tay không tái phát nữa.
Sở Thấm ngâm nga hát, suy nghĩ xem lát nữa có nên đun một nồi nước rồi pha với nước lạnh để g.i.ế.c cá hay không.
Con cá trong tay cô là cá trắm cỏ, đầu tiên cô dùng búa gỗ đập mạnh vào đầu cá khiến nó ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-310.html.]
Sau đó đánh vảy, rạch thân moi r.u.ộ.t ra.
Mang cá và những thứ khác đã được loại bỏ, chỉ còn lại bong bóng cá. Sở Thấm là rất thích ăn bong bóng cá, cô thích cảm giác nhai bong bóng cá.
Sau đó cô cắt cá thành từng miếng nhỏ, thêm rượu gạo, nước tương, hành lá và gừng lát vào ướp.
Đổ dầu vào chảo, khi dầu nóng thì thả cá vào chiên.
Thảo nào cô phải mua dầu, nhìn lượng dầu cô dùng để chiên cá mà xem, cá hoàn toàn không dính chảo.
Sau đó Sở Thấm rắc một ít muối, suy nghĩ một lúc rồi thêm một ít giấm và đường.
Ừm, đột nhiên không làm theo công thức nên dáng vẻ có chút dở dở ương ương.
Nhưng không sao, có dầu có thịt, lại thêm đường và giấm, sao có thể không ngon được?
Trước khi lên món, Sở Thấm đổ thêm nước tinh bột vào để làm sánh nước sốt.
Đương nhiên là tinh bột khoai lang rồi, thế là nước trong nồi lập tức sánh lại, cá kho được bọc trong một lớp nước sốt đặc sánh, thơm ngon khiến Sở Thấm phải hít một hơi thật sâu.
Hai mắt cô sáng lên! Vừa thơm vừa ngon quá trời quá đất rồi nè.
Sở Thấm nóng lòng muốn ăn ngay, trừ món này ra, cô còn hấp một bát trứng gà nhỏ và xào một ít bắp cải.
Đèn trong nhà chính sáng rực, hơi nóng từ lò sưởi trong phòng ngủ dường như cũng được truyền sang nhà chính.
Sở Thấm vừa ăn vừa ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đúng là “Gió mùa giục nhạn, tuyết bay quanh[1]” mà.
[1] Một câu thơ trong Từ biệt Đổng Đại kỳ 2 của Cao Thích.
Một câu thơ trong Từ biệt Đổng Đại kỳ 2 của Cao Thích.
Ngày đông chí đã đến, Sở Tần dự định đi lên huyện.
Cô dậy sớm, cơm nước xong xuôi, mang theo lương khô rồi chuẩn bị xuất phát, đồng hành còn có thím Sở.
Thím Sở vốn định đi xe lừa đến huyện, hôm nay trong thôn sẽ lên huyện đón Lưu Bách Xuyên. Nhưng hôm nay thực sự nhiều người lên huyện, chen chúc trên xe lừa nên thím Sở cũng chỉ có thể ngồi xe của Sở Thấm.
Đêm qua trời đổ một trận tuyết, nhưng lúc này tuyết tạm thời đã ngừng.
Nhưng mà con đường lên huyện thành đã tích tụ một tầng tuyết hơi mỏng, đồng ruộng bên đường cũng bị tuyết đọng bao phủ.
Nhưng mà bởi vì xe của Sở Thấm xe đi theo phía sau xe lừa, có xe lừa hỗ trợ mở đường, cô lại đạp xe theo vết bánh xe lừa nên cũng không cảm thấy quá trơn trượt.
Sở Thấm vừa lái xe vừa nghe mấy thím trên xe lừa nói các loại bát quái, ngẫu nhiên còn trò chuyện hai câu với thím Sở.
Lúc này không hiểu sao mấy thím trên xe lừa lại nói tới Đông Hồ, lại còn nói về chuyện người Đông Hồ làm cá khô.