Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:45:40
Lượt xem: 38
Anh em nhà họ Lưu đều bị thương, dù nói thế nào thì cũng vì việc công mà bị thương, nên đội trưởng Hàn cũng không bạc đãi bọn họ.
Nghe nói chi phí nằm viện là do trong thôn chi trả, phí bồi dưỡng cũng có một chút, một nhà cho năm cân thịt, nhà kia cho tám cân thịt, trong lòng của người nhà họ Lưu đều rất thoải mái.
Mặt trời xuất hiện được nửa tiếng rồi lại bị tầng mây nặng nề che khuất.
Không biết là ai lên núi đào một gốc gỗ lớn rồi đặt ở sân đập lúa rồi thắp sáng, nên những người già thường quây quần quanh gốc gỗ để tán gẫu nói chuyện.
Mà người trẻ tuổi thì sao, đều bị điều động đi chặt cây cả rồi.
Trái tim Sở Thấm rơi cái "bịch" xuống đất, thôn Cao Thụ bọn họ cũng phải chặt cây.
Vậy nhỡ đâu... Có phải cũng sẽ thu thập những đồ vật bằng sắt để luyện thép như các công xã khác không?
Cô cảm thấy điều này rất có thể xảy ra, nên muốn nhanh chóng về nhà để chuẩn bị.
Chặt cây không phải việc của cô, bí thư chi bộ thôn chỉ sắp xếp cho một số thanh niên trai tráng đi chặt thôi.
Thật ra ông ấy cũng đã đến hỏi Sở Thấm, nhưng mà trời đang rất lạnh, lại thêm tâm trạng cô không yên nên Sở Thấm không muốn đi chặt.
Vừa về đến nhà là Sở Thấm ném ngay con dê rừng trong không gian ra chiếc bàn dài ở sân sau.
Sân sau giờ đã trở thành lò mổ của cô, không chỉ có treo dụng cụ g.i.ế.c thịt treo trên tường, mà còn có cả một chiếc bàn.
Sở Thấm mài d.a.o xoèn xoẹt, cô tốn nửa buổi sáng để g.i.ế.c con dê rừng rồi sắp xếp vào ba lô không gian của mình.
Bây giờ trong bốn ô không gian ba lô của cô có những gì:
Ô thứ nhất là thịt heo, ô thứ hai là thịt gà, thứ ba là khoai lang, thứ tư là thịt dê vừa g.i.ế.c xong.
Về phần trứng gà thì lại bị cô đặt ở trong phòng.
Khi số lượng gà trong nhà giảm bớt thì tốc độ tăng trưởng của trứng gà cũng dần dần chậm lại.
Nhưng Sở Thấm không biết đủ, trước đây cô không có hy vọng, nhưng từ khi cô rút được một chiếc ba lô không gian thì cô lại muốn giành được một chiếc khác.
Sau khi g.i.ế.c dê rừng không lâu, đã đến giờ ăn trưa.
Sở Thấm đi vào phòng ngủ, kéo ngăn bí mật trên giường ra rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ, trong đó đựng tiền và phiếu lương thực mà cô đã tích luỹ.
Cô dự định sắp tới sẽ đến công xã hoặc huyện đẻ sử dụng hết số phiếu sắp hết thời hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-304.html.]
Điều quan trọng là lúc này việc thu lương thực đã xong, cho nên chắc chắn tất cả lương thực mà xã cung ứng đang bán đều là đồ mới.
Sở Thấm cúi đầu đếm, có hai phiếu thịt.
Tuy phiếu thịt còn lâu mới hết hạn nhưng cô vẫn còn chỗ trống, tiêu hay không tiêu cũng không sao, bỏ vào chỗ đó cũng không sao.
Cô còn phiếu lương thực có thể mua được sáu cân ngũ lương thực nữa, nó được cho khi trong thôn tính công điểm, Sở Thấm dự định dùng để mua bột mì.
Trong nhà không có nhiều bột mì, cô nghĩ hai năm tới không mua được thêm bột mì nên muốn dùng một phần tư con dê rừng tìm cậu út Dương hỗ trợ đổi bột mì.
Sở Thấm còn có nửa cân phiếu dầu, cô dùng rất tốn dầu, nhưng mà trong nhà lại không thiếu mỡ heo và dầu thực vật.
Thật ra khi chia lương thực, một mình cô đã được chia cho nhiều dầu nhất, nhưng đối với Sở Thấm lại không đủ.
Với cách sử dụng vung tay quá trán này của cô thì chỉ ba tháng là chỗ dầu đó có thể bị cô sử dụng hết.
Còn lại là một tấm phiếu vải, ờm, đối với cô cơ bản là không có tác dụng gì, trước mắt cô không thiếu vải nên cô có thể tìm bí thư chi bộ thôn để đổi thành phiếu lương thực. Vừa vặn sang đầu năm sau, nhà bí thư chi bộ trong thôn sẽ tổ chức hôn sự, thứ thiếu nhất là phiếu vải.
DTV
Còn có một phiếu công nghiệp nữ, tất nhiên là cô để mua xà phòng rồi.
Ôi chao! Phiếu công nghiệp là khó tích lũy nhất, bất kể là khăn mặt hay là ô che mưa, hoặc là kim khâu, đồ sắt gì đó, đều phải dùng phiếu công nghiệp.
Chỉ là lần nào có phiếu công nghiệp, Sở Thấm cũng để mua xà phòng. Cô nghĩ thầm trong lòng, không biết khi nào mới có thể rút được xà phòng ra khỏi hộp mù.
Bữa trưa đã sẵn sàng.
Sở Thấm đến nhà ăn mua cơm, cô mang thêm một bát để đựng dưa muối, bây giờ trong nhà ăn có dưa muối ăn hàng ngày nữa.
Sau khi về nhà, ngoại trừ dưa muối ra thì cô cho Tiểu Bạch ăn tất cả đồ ăn. Trước khi g.i.ế.c dê rừng, cô đã nấu cơm sẵn đó, cũng làm cả đồ ăn luôn rồi, chính là món thịt kho đậu phộng, nên bây giờ cô chỉ cần nấu thêm bát canh là có thể ăn luôn.
Món canh là canh khoai mỡ mà kiếp trước Sở Thấm rất thích.
Sau khi gọt vỏ khoai thì cắt thành nhiều miếng nhỏ, sau đó cắt nhỏ cà rốt thái sợi, cần tây thái sợi và nấm hương thái nhỏ rồi cho vào nấu chung với nước.
Nếu có điều kiện, đập thêm một quả trứng nữa và nêm chút muối, mùi vị kia còn tươi ngon hơn cả canh thịt.
Mà ở nhà cô lại có đầy đủ những nguyên liệu trên.
Cà rốt trồng trong vườn rau đã lớn, Sở Thấm còn thu hoạch được những nửa giỏ trúc cà rốt.
Cà rốt có thể giữ được rất lâu trong điều kiện thời tiết như thế này.
Cần tây cũng được trồng trên mảnh đất rau của nhà cô, nhưng việc trồng trọt của Sở Thấm có hơi thất bại, rất nhiều rệp, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải nên phần rau có thể ăn không được bao nhiêu.