Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:44
Lượt xem: 21
Sở Thấm vòng qua chỗ hai ngày trước đi săn thú có đi ngang qua, nơi đó đã bị càn quét, đừng nói là thỏ, rất có thể ngay cả lông thỏ cũng không có.
Cô suy nghĩ mãi, quyết định đi ngược hướng với ngày thứ nhất của buổi săn b.ắ.n mùa đông.
Trong núi yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió chim hót cùng tiếng suối róc rách.
Trương Phi Yến là người nói nhiều, cô ấy rất muốn nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của Sở Thấm, dường như đang hết sức chăm chú để phân biệt phương hướng, bèn nuốt những lời muốn nói xuống bụng, không dám lên tiếng.
Sở Thấm rất hài lòng.
Chỉ cần cô ấy không nói lời nào thì đây là một cộng sự tốt.
Lại đi nửa tiếng, cuối cùng đi tới một thung lũng.
Sở Thấm phát hiện nơi này cũng từng bị càn quét nhưng không phải càn quét lúc tham gia săn b.ắ.n mùa đông, mà là lúc càn quét chó sói.
Ở đây cô phát hiện ra động thỏ, trong rừng sâu núi thẳm hiếm có người đặt chân này có rất nhiều động thỏ.
“Tìm được rồi.” Sở Thấm nói.
Trương Phi Yến thở hổn hển, tựa vào cái cây bên cạnh, lời Sở Thấm nói như là một công tắc, cuối cùng cô ấy cũng dám lên tiếng: “Thật sao, để cho tôi nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.”
DTV
Sở Thấm gật đầu: “Không sao, cô nghỉ ngơi đi.”
Nói xong lấy dụng cụ từ trong giỏ trúc ra, lại cầm cuốc nói: “Cô đừng lộn xộn, ở yên đây, tôi đi dạo xung quanh thử.”
Thật ra vừa rồi cô còn phát hiện phân dê ở trên đường đi, phân dê hình tròn màu đen còn rất mới, ở gần đây chắc chắn có dê rừng.
Trương Phi Yến mệt đến choáng váng hoa mắt, ngồi dưới đất không muốn nhúc nhích, chỉ ừ hai tiếng.
Sở Thấm dặn dò xong thì rời đi, vừa đi vừa nhìn, nhớ kỹ hoàn cảnh chung quanh vào trong lòng.
Ví dụ như địa thế... Nơi này nằm ở khe núi giữa hai ngọn núi, đi được mười phút sau thì dường như cô nghe được tiếng nước chảy, gần đây có lẽ có khe suối nhỏ.
Ví dụ như thực vật, tuy nói đã là mùa đông, vạn vật tàn lụi, nhưng lá cây rơi xuống đất lại không hoàn toàn thối rữa nhanh như vậy, Sở Thấm nhìn kỹ có thể nhận ra đây là lá cây gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-297.html.]
Nơi này dĩ nhiên cũng có hạt dẻ, cô phải nhớ kỹ.
Cô thậm chí còn phát hiện trên mặt đất có vài quả thông, nhưng quả thông này không phải thông Hoa Sơn, là loại quả không ăn được.
Nói đến đây, Sở Thấm bỗng thở dài.
Cánh rừng thông Hoa Sơn của cô đã bị người ta nhanh chân đến trước, tháng trước khi cô đi nhặt thông thì phát hiện quả thông đã biến mất không còn một mảnh, cuối cùng cô tìm kiếm mấy ngày cũng chỉ xào ra được nửa cân hạt thông.
Có thể thấy trong thôn thật sự không có người ngu ngốc.
Có lẽ là năm ngoái cô tùy tiện cho Sở Hồng và Sở Kiến hai nắm thông, bị người nhìn thấy, nên đã có người cố tình ghi nhớ trong lòng.
Có lẽ năm ngoái cô mới là người nhanh chân đến trước, năm nay người ta là “Bình định lập lại trật tự”.
Sở Thấm tiếp tục đi về phía trước, lúc đứng ở chỗ cao, xa xa còn có thể nhìn thấy đỉnh núi cách vách dường như có cây hồng, trên cây hồng còn có quả hồng đang đậu, ngẫu nhiên có mấy con chim dừng chân.
Nơi này quả nhiên có khe suối, vậy mà cô lại không phát hiện.
Nhưng dòng nước trong khe suối thông tới nơi nào, đi dọc theo khe suối, Sở Thấm mới bừng tỉnh, hóa ra khe suối này là nước thượng nguồn từ trong sườn núi mà cô săn thú hai ngày trước.
Cô phát hiện dấu chân dê rừng ở ven suối, quan sát chung quanh một phen, không có bứt dây động rừng, mà lập tức cầm cuốc, đào hai cái hố ở bên cạnh suối.
Về phần Trương Phi Yến có thể tìm đến hay không, cô tạm thời không quan tâm, có đôi khi Trương Phi Yến cũng rất nghe lời, xác suất lớn là cô ấy đang tự mình trông nom động thỏ.
Sở Thấm không để người ta chờ lâu, đào đất đào rất nhanh, không bao lâu đã đào ra một cái hố.
Mặc dù hố không lớn nhưng để bẫy dê rừng thì lại dư dả.
Tiếp theo lại cắm mũi trúc nhọn ở bên trong, che giấu kỹ cửa động rồi vội vàng chạy về động thỏ.
Trương Phi Yến đã có chút sốt ruột, nhìn thấy bóng dáng của Sở Thấm thì nhảy dựng lên: “Cô đi đâu mà lâu thế?”
Sở Thấm vỗ vỗ bùn đất trong tay: “Đi đến đỉnh núi cách vách.”
Lập tức nói sang chuyện khác: “Cô nghỉ ngơi khỏe chưa, xong rồi thì tôi bắt đầu đốt lửa.”
Trương Phi Yến không dám trì hoãn, gật gật đầu.