Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:31
Lượt xem: 21
Có chín con, Sở Thấm thầm nói thật lợi hại, vừa ra tay đã bằng với số lượng ba ngày đi săn b.ắ.n mùa đông của thôn bọn họ.
Các thôn dân cũng phát hiện ra, nhao nhao đứng ở chỗ cao nhìn thử, còn có không ít thôn dân nóng lòng chạy tới.
Ngay sau đó Sở Thấm nhìn thấy những người kia chạm mặt bọn họ thì nói cái gì đó, sau đó các thôn dân cũng nhao nhao chạy đi, leo lên dọc theo đường núi.
Sở Thấm suy đoán: “Hẳn là còn có một ít con mồi, bởi vì số người không đủ, không thể khiêng xuống.”
Thím Sở cũng gật gật đầu, càng thêm chờ mong.
Trong sự chờ mong của mọi người, nhóm binh lính khiêng một con thú hoang đi về phía sân đập lúa, không bao lâu đã tới.
Đội trưởng Hàn đi theo trong đó, nhìn sắc mặt của ông ấy thì biết lần săn b.ắ.n này rất đáng giá.
Sở Thấm bị đẩy ra bên ngoài, trên sân cũng ồn ào, không nghe thấy đội trưởng Hàn nói gì.
Cô có chút sốt ruột, không ngừng chen vào trong đám người, xuyên qua tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng nhìn thấy… Súng trên tay những người lính đó.
Hai mắt Sở Thấm tỏa sáng.
Nhìn một cái, lại nhìn thêm cái nữa, sau đó nuốt một ngụm nước miếng.
Mùi thịt từ nhà ăn truyền đến cũng không hấp dẫn bằng cây súng.
Nhóm người này không có dừng lại ở sân đập lúa bao lâu, Sở Thấm chỉ nhìn thấy đội trưởng Hàn cùng một người lính nói cái gì đó, những người lính kia đi về phía nhà ăn, để lại đồ đạc đầy ắp.
Ánh mắt Sở Thấm di chuyển theo bọn họ, theo dõi sát sao, một đường đi theo.
Thím Sở ở bên cạnh:?
Thím Sở không hiểu, rốt cuộc làm sao vậy?
Liếc nhìn Sở Thấm một cái, ngay cả đôi mắt trong trẻo của Sở Thấm cũng trở nên sáng lấp lánh.
Trong lòng thím Sở bỗng thấy căng thẳng, dường như nghĩ tới điều gì đó. Càng nghĩ càng không thích hợp, nhẫn nại muốn tâm sự với Sở Thấm, thế nhưng hiện tại bọn họ đang đứng ở trong đám người chen chúc nhau.
Lúc này trên sân đập lúa có cái gì?
Có rất nhiều người, sau đó vây quanh tám con sói, cùng với một con heo rừng.
Cũng không lâu lắm, những thôn dân lên núi kia cũng đã trở lại, mà bọn họ khiêng năm con sói hoang cùng hai con heo rừng về.
Điều này thật sự làm cho nhiều thôn dân suýt chút nữa thì ngoác mồm kinh ngạc.
Lúc này nằm ngổn ngang ở trên mặt đất, lúc tới gần còn có thể ngửi thấy mùi tanh.
Sở Thấm mừng rỡ!
Cố nén mới không cười ra tiếng.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-289.html.]
Chó sói đã bị tiêu diệt triệt để rồi!
Tại sao mấy tháng qua cô rất ít lên núi, chính là vì sợ đụng phải chó sói!
Thím Sở yên lặng quan sát phản ứng của cô, trái tim trở nên nặng nề, rồi lại chậm rãi dâng lên.
... Cũng rất tốt, bà ấy còn tưởng còn phải vài năm nữa Sở Thấm mới có thể thông suốt.
Vì thế nhếch miệng, lộ ra nụ cười.
Không đợi cô nói nhiều lời, đội trưởng Hàn bỗng nhiên nói: Trật tự nào! Đừng để người ta chế giễu, mấy thứ này cũng không phải chúng ta bắt được, buổi chiều còn có một đợt, cho nên thôn chúng ta chỉ giữ lại một con heo rừng, những thứ khác để cho người của bộ đội kéo đi.”
Trong lòng Sở Thấm âm thầm đồng ý.
Cô là một người rất tích cực, ai bắt được thì chính là của người đó, có thể chia cho thôn một con heo rừng đã là tốt lắm rồi.
Về phần những người khác, đội trưởng Hàn quét mắt, quả thật có không ít người tức giận bất bình, muốn giữ thêm mấy con.
Đội trưởng Hàn thở dài trong lòng, trợn cặp mắt hổ, nói: “Nhìn xa trông rộng hộ tôi, tuyệt đối đừng làm thôn mất mặt, những lời lảm nhảm kia đều giấu ở trong lòng cho tôi. Không thể hủy hoại bầu không khí trong thôn, khiến bộ đội chê cười.”
Nói xong, ông ấy bảo người mời Từ Lão Đồ tới, làm thịt một con heo trong đó, sau đó đưa đến nhà ăn để làm cơm tối.
Nghe được buổi tối còn có thịt ăn, Sở Thấm nghe thấy người bên cạnh cũng không khỏi cười ra tiếng.
Cô cũng có chút chờ mong, nhìn bộ dạng của đội trưởng Hàn thì có vẻ là ăn trọn con heo này.
Sở Thấm xem náo nhiệt đủ rồi, ngâm nga chuẩn bị về nhà lấy hộp cơm để đi lấy đồ ăn.
Thím Sở thấy cô muốn đi, kéo cô lại, thấp giọng hỏi: “Nói thím nghe, thế nào?”
Sở Thấm nghi hoặc: “Cái gì thế nào?”
Thím Sở “Chậc” một tiếng, nháy mắt ra hiệu về phía đống đồ kia, nói: “Chúng nó thế nào, cháu có ý gì?”
Sở Thấm ngẩn người, sau đó nói với vẻ khó hiểu: “Chúng nó như vậy đó, sao vậy, thím cũng muốn à?”
Thím Sở nhướng mày trừng mắt: “Sao đứa nhỏ này ăn nói kỳ cục thế, làm sao thím còn có thể nói muốn hay không muôn chứ! Thím là muốn hỏi cháu, cháu thấy ai được nhất?”
Nói xong, lại bĩu môi, nhìn đống con mồi kia.
Sở Thấm giật mình: “Cháu thấy đều rất tốt.”
Thịt mà, làm sao không tốt cho được.
Chỉ với con ch.ó sói đáng c.h.ế.t kia, cô cũng có thể đổi được mấy cân khoai lang rồi.
Huống chi lại là loại chó sói dùng s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t này, da sói được bảo tồn một cách hoàn hảo, tỷ lệ đổi khoai lang cũng có thể tăng lên mấy lần.
Thím Sở: “...”
Bà ấy ngạc nhiên, đánh giá Sở Thấm từ trên xuống dưới vài lần, dường như muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.