Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:24
Lượt xem: 30
Vẻ mặt Sở Thấm cũng có chút nghiêm nghị.
Dù sao cũng cùng nhau lên núi săn b.ắ.n mùa đông, nhìn thấy đồng đội bị thương thành ra như vậy thì làm sao có thể thờ ơ.
Thím Sở lại nói: “Ngày hôm qua nhóm đội trưởng Hàn đưa người đến bệnh viện thị trấn, để thím nhớ lại xem... Ờ, hẳn là nửa đêm ba bốn giờ mới nghe tiếng động ngoài đường, hẳn là nhóm đội trưởng cũng trở về từ lúc đó. Nhưng tính toán thời gian, ba bốn giờ trở về cũng xem là rất nhanh rồi.”
Về giờ đây, chắc kế hoạch của nhà Bách Xuyên và Bách Phúc sẽ là đến thị trấn. Haiz, trong nhà Bách Xuyên còn có hai đứa nhỏ đang b.ú sữa, nếu không tối hôm qua vợ Bách Xuyên cũng đi theo rồi.”
Sở Thấm gãi gãi tóc, cũng không biết nên nói cái gì.
Săn b.ắ.n mùa đông là chuyện vui mừng, thu hoạch năm nay coi như phong phú, nhưng chẳng qua lớp bóng mờ ở bên trên làm cho người ta không thể vui vẻ.
Thím Sở: “Nhưng cháu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đội trưởng Hàn cũng đã trở lại, hôm nay cũng không đi. Hơn nữa ông bà của hai anh em Bách Xuyên còn bình tĩnh mà ngồi ở trên sân đập lúa phơi nắng nữa, chắc chắn tình trạng cũng không quá nghiêm trọng đâu.”
DTV
Sở Thấm ngẫm lại, cũng đúng.
Nếu không đội trưởng Hàn đã ở lại với người ta rồi.
Thím Sở cười cười: “Đội trưởng Hàn có rất nhiều chuyện, lúc thím vừa tới còn nghe thấy ông ấy nói với Tú Hoa là ngày mai phải làm thêm chút cơm ở căn tin, nói là có bộ đội đến.”
Sở Thấm lấy làm ngạc nhiên: “Bộ đội?”
Cô nghi ngờ: “Sao còn có bộ đội nữa?”
“Đúng vậy, không phải mọi người đã gặp chó sói sao, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ. Chó đã cũng dám chạy ra bên ngoài, nói cách khác chó sói trong núi có rất nhiều.” Thím Sở nói xong thì lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nếu như không bắt, buổi tối chúng ta ngủ cũng không yên.”
Sở Thấm rùng mình.
Vì thế lại nhớ tới chuyện mình bị chó soi mai phục tấn công ở trên đỉnh Thanh Tuyền.
Đúng vậy, quả thật chói sói trên núi rất nhiều.
Ngay sau đó cô lập tức phấn khởi, nếu người của bộ đội có thể xử lý chó sói, mình lên núi cũng an toàn hơn.
Sở Thấm không khỏi nở nụ cười: “Thì ra gần công xã chúng ta còn có bộ đội.”
Thím Sở gõ gõ vào trán cô: “Ngốc à, đã đóng quân bao nhiêu năm rồi mà giờ cháu mới biết.”
Sở Thấm thầm nói ký ức của nguyên chủ vốn dĩ không có chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-285.html.]
Thím Sở ở lại nhà Sở Thấm đến gần giữa trưa mới về nhà, sau đó lại nói chút chuyện luyện thép.
Bà ấy nghe người ta nói thị trấn bên cạnh có một công xã đang thu thập đồ sắt, những đồ trong nhà chỉ cần có sắt thì đều bị lấy đi, ngay cả quả cân và đinh cũng phải lấy đi.
Chỉ là trong lời nói của thím Sở mang theo sự may mắn, may mắn công xã bọn họ không có loại chuyện này.
Trái tim Sở Thấm lại đập thình thịch.
Nói không chừng, nói không chừng công xã bọn họ cũng sẽ thu, dù sao lúc ấy báo giả số lượng cũng xảy ra từ công xã này đến công xã khác mà, giữa công xã với nhau cũng có sự cạnh tranh và ganh đua.
Đúng vậy, hiện tại Sở Thấm đã biết những số lượng kỳ lạ trong thôn đều là báo giả, dù sao cách nhau không xa, luôn có thể nghe được chút tin tức.
Thời gian trước nghe có người của thôn Lưu Lý oán giận đội trưởng là hạng phòng má giả làm người mập, không ít người đều đoán ra, chẳng qua không làm rõ mà thôi, dù sao cũng không liên quan đến thôn mình.
Nghĩ đến đây, Sở Thấm thầm nghĩ: Xem ra mình phải chuẩn bị sớm một chút.
Thím Sở còn nói, nói luyện thép cần rất nhiều củi, bởi vì không có than, cho nên phải chặt rất nhiều củi.
Nghe nói gần bên chân núi của xã Dương Tử Câu đã bị chặt đến trọc lóc, nhìn sang cũng chỉ còn lại cọc gỗ.
Sở Thấm lại giật mình.
Cô thật sự nghi ngờ không lâu sau thôn Cao Thụ cũng sẽ chặt cây đưa đến công xã, dù sao cũng không thể nhổ lông cừu của Dương Tử Câu.
Tung ra mấy tin chấn động, thím Sở ngâm nga khúc hát rời đi.
Sở Thấm im lặng cả buổi mới hoàn hồn lại.
Trời ơi! Cô nghĩ nhiều như vậy làm gì, thuyền đến thì cầu tự nhiên có chỗ đậu thôi.
Hôm nay thời tiết dường như không có lạnh như hôm qua, mặt trời dần dần mọc lên, xua tan khí lạnh vào sáng sớm.
Sau tám giờ sáng, ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào trong sân của cô.
Sở Thấm chuyển ghế trúc ra sân, lại mang theo cái bàn nhỏ, lấy kim chỉ chuẩn bị làm gi-lê.
Thứ này làm cũng dễ, cô dùng vải dệt do dì Dương tặng cho cô.
Nếu nói dì cả của cô thật sự là một nhân tài toàn năng, không chỉ nấu ăn ngon, là người một tay cầm muôi trong những tiệc mừng, mà bà ấy còn có thể dệt vải, dĩ nhiên sản phẩm dệt ra cũng không kém so với vải mà xã cung ứng, đúng là thần kỳ.
Thật ra việc làm vải dệt rất phiền toái, nếu không người nông thôn tiết kiệm tiền đến tận xương tủy như vậy mà làm sao cứ có khả năng mua vải là sẽ mua vải, còn có thể tích góp phiếu vải nữa.