Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:49:06
Lượt xem: 30
Thợ săn mùa đông hiện đang là trung tâm của cuộc trò chuyện trên sân đập lúa, Sở Thấm có thể biết rõ ai sẽ lên núi để săn b.ắ.n mùa đông.
"Này Sở Thấm, sao cô lại tới đây?" Có người hỏi.
Không cần đi làm buổi sáng mà có thể nhìn thấy Sở Thấm thật sự là một chuyện đáng ngạc nhiên.
Sở Thấm vô cùng tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, nói: "Tôi muốn lên núi săn thú mùa đông."
Mọi người: "..."
Hơn nửa ngày sau họ mới phản ứng lại.
"Cái gì?!"
Sở Thấm ngại ngùng cười cười: "Lên núi săn thú mùa đông."
Ừm, được thôi!
Chuyện cô kiếm được 13 điểm công mỗi ngày đã xảy ra rồi, vậy việc cô đi săn trên núi vào mùa đông có phải là điều vô cùng hiếm gặp không?
Thật ra tất cả mọi người có thể tiếp nhận được, thậm chí không ai cảm thấy cô sẽ gây cản trở.
Trong mắt đa số người trong thôn, Sở Thấm hiện tại "áp đảo" hơn tất cả người trong thôn, cái gì cũng biết làm, cái gì cũng có thể làm, có một loại tín nhiệm khó hiểu đối với cô.
Có lẽ đội trưởng Hàn sẽ cảm thấy cô không được, cần Sở Thấm trèo cây chứng minh bản thân.
Nhưng những người khác trong thôn thì lại không, thời gian họ và Sở Thấm ở chung trong ruộng dài hơn, hiểu biết đối với năng lực của Sở Thấm cũng thêm sâu sắc và cụ thể hóa.
Trong lúc vô tình sẽ thần thánh hóa Sở Thấm, bình thường nói nhảm thì nói nhảm, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn rất tin tưởng Sở Thấm.
Sở Thấm không để bụng thái độ của mọi người, vô cùng bình tĩnh ngồi trên tảng đá chờ đội trưởng Hàn.
Lần này đội trưởng Hàn cũng sẽ lên núi, không sợ có ít người đồng hành.
Nhìn trên sân đập lúa này xem, đếm sơ một chút đã có 12 người lên núi đông săn bắn, bao gồm cả cô.
Không lâu sau đó lại có thêm hai người tới.
Điểm chung của những người này là họ mặc quần áo mỏng, không cồng kềnh, dễ chạy nhảy, phần lớn đều cầm rìu bổ củi trong tay, một số người thì cầm d.a.o mổ heo như Sở Thấm.
Sau khi họ nhìn thấy Sở Thấm thì kinh ngạc trong phút chốc, sau đó lại vui vẻ tiếp nhận.
Những người này phỏng chừng cũng giống nhau thôi, Sở Thấm nghĩ.
Nhưng mà đội trưởng Hàn vẫn chưa tới.
"Lão Hàn đâu?" Có người hỏi.
Lão Hàn đang làm gì vậy?
Đang đào cục cưng của ông ấy.
Nhà họ Hàn.
Hàn Định Quốc kéo một cái rương hình chữ nhật dưới gầm giường ra, rương khóa chặt, ông ấy lấy một chiếc chìa khóa bí mật giấy trong một ngăn kéo nhỏ, mở rương ra, chỉ thấy bên trong có năm khẩu súng.
Năm khẩu, đây đều là tài sản quý giá của thôn.
Ông ấy bọc s.ú.n.g bằng vải, mang theo đồ đạc đến sân đập lúa.
Sở Thấm nhìn thấy bóng dáng của đội trưởng Hàn từ xa thì đứng lên, chỉ thấy đội trưởng Hàn chỉ chỉ miệng núi phía xa, ý bảo họ đi theo con đường đó lên núi.
"Đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-274.html.]
Có người nói, Sở Thấm đi theo.
Ngày đầu tiên săn b.ắ.n mùa đông, đương nhiên không phải lên núi Thanh Tuyền, làm sao có thể lỗ mãng như vậy chứ.
Săn đông cũng không phải dừng lại ở một ngày.
Gặp phải động vật hoang là chuyện này ngẫu nhiên, hoàn toàn dựa vào vận may, nếu ngày đầu tiên vận may không tốt, sống c.h.ế.t không gặp được con mồi thì phải làm sao đây?
Đội trưởng Hàn đưa mọi người leo núi, trên đường nói: "Ước tính chúng ta đi săn ít nhất là 3 ngày trời, về phần có muốn kéo dài thời gian hay không thì đợi đến lúc đó rồi tính."
Sở Thấm tò mò, nhịn không được hỏi: "Trong ba ngày này săn đủ con mồi rồi thì không cần săn nữa sao?"
Đội trưởng Hàn gật gật đầu, khích lệ nói: "Cho nên chúng ta cố gắng thêm một chút, tốt nhất là giải quyết chuyện này trong ba ngày, đến lúc đó có thể đi đào đập chứa nước."
DTV
"..."
Hiếm khi Sở Thấm lộ ra nét mặt im lặng.
Nhìn Tiểu Đường bên cạnh, Tiểu Đường cũng không nói gì, miệng mím chặt tựa như là đang nín cười.
Tất cả mọi người thầm nghĩ: So với đào đập chứa nước, tôi còn tình nguyện đi săn đông hơn!
Đào đập chứa nước nói thế nào cũng là nghĩa vụ phải đào, nhưng săn đông thì không phải, săn được gì là họ sẽ được chia phần.
Ừm, đội trưởng Hàn thật sự là nói nhảm.
Đội trưởng Hàn có vẻ cũng kịp phản ứng, đi tới bên ngoài ngọn núi này thì chia năm khẩu súng.
Sở Thấm nhìn s.ú.n.g mà cảm xúc dâng trào, rất là kích động.
Cô thật muốn nó, nếu có súng, cô có thể chui vào núi không ngừng.
Nhưng Sở Thấm ở đây vẫn còn là tiểu bối, vẫn chưa từng nổ súng, là loại người "không thận trọng" lại "không có kinh nghiệm", đương nhiên s.ú.n.g không có phần của cô.
Đội trưởng Hàn chỉ chỉ đưa s.ú.n.g cho bốn người dân quân ngoại trừ ông ấy, khiến Sở Thấm vô cùng nóng mắt, ngay cả Tiểu Đường cũng nhìn ra, vội vàng lén lút vỗ vỗ cô.
"Cô muốn sờ cái đó à?" Tiểu Đường ngạc nhiên hỏi.
Sở Thấm kinh ngạc: "Cậu nói vậy là không muốn chạm vào sao?"
Tiểu Đường gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thứ này thật sự quá nguy hiểm, lỡ như nó làm nổ mình thì sao?''
Sở Thấm kỳ quái: "Nguy hiểm không đụng vào sao?"
Cô nói xong, lắc lắc đầu, cảm thấy Tiểu Đường quá mức nhát gan.
Tiểu đội trưởng dân quân Tần Giang bên cạnh nghe thấy lời này của Sở Thấm, nảy sinh chút tán thưởng đối với Sở Thấm.
Ông ấy cảm thấy Sở Thấm là nhân tài có thể đào tạo được.
Đội trưởng Hàn còn muốn bồi dưỡng người làm đại đội trưởng, nhưng ông ấy nhìn lại bèn cảm thấy không quá thích hợp.
Tính cách quá hổ báo, tính tình quá cứng rắn, làm việc không linh hoạt, đầu óc có chút lỗ mãng... Loại người này có thể điều hành mọi việc trong thôn một cách suôn sẻ, nhưng đến công xã tuyệt đối là sẽ loay hoay không ra.
Nói thế nào nhỉ, cô thích hợp đến đội dân quân của ông ấy.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Sở Tần khi nhìn vào khẩu súng, e rằng cô thà làm dân quân còn hơn làm đội trưởng.
Lời này quả thật là nói đúng.
Có điều Sở Thấm càng nguyện ý vừa có thể nằm dài ở nhà, lại có thể có súng.
Tần Giang quyết định sau này nếu có cơ hội sẽ tìm Sở Thấm thử thăm dò một chút, xem cô có nguyện ý đến đội dân quân hay không.
Người đàn ông hung hãn một mình có thể đánh bại hai tên đàn ông vạm vỡ to lớn này, thật sự khó lòng buông tay.