Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:36
Lượt xem: 23
Sở Thấm không rảnh ngắm cảnh đẹp, mà đi thẳng tới núi Thanh Tuyền từ con đường nhỏ. Khi băng qua dòng suối trong núi, cô phát hiện lượng nước ngày càng ít.
“Xem ra trong núi sắp không còn yên bĩnh nữa rồi.” Cô khẽ nói.
Động vật cũng sẽ tranh giành nguồn nước. Mà trong núi không còn yên bình không hề có lợi cho họ. Đến lúc đó còn có khả năng động vật sẽ đi xuống núi.
Sở Thấm thầm nghĩ sau khi quay về phải sửa lại bẫy bên tường vây, đặt tre nhọn mới.
Cô đi vào núi Thanh Tuyền. Đầu tiên là tìm thấy cây kiwi kia.
Rõ ràng số lượng kết trái của cây kiwi không nhiều bằng năm ngoái. Sở Thấm hái một trái xuống nếm thử. Ừm, vẫn ngọt như xưa. Thế là cô hái hết trái kiwi xuống, bỏ vào trong gùi, nhưng chỉ được nửa gùi.
Sau đó cô tiếp tục đi về phía trước. Băng qua một sườn núi, đi thêm mười mấy phút đường núi nữa là có thể nhìn thấy cây hạt dẻ kia.
Quả nhiên trên cây hạt dẻ đầy rẫy quả to. So với cây kiwi, dường như cây hạt dẻ không bị ảnh hưởng khi lượng nước giảm xuống.
Sở Thấm ngồi xổm xuống đất, nhặt hạt dẻ vẫn còn vỏ bỏ vào trong ba lô không gian.
Nhặt dưới đất xong, cô lắc mạnh thân cây, rồi trèo lên tiếp tục lắc cành cây, cuối cùng dùng dụng cụ hái hạt dẻ để hái những trái không chịu rơi xuống.
“Bịch bịch bịch...”
Từng trái hạt dẻ rơi xuống. Sở Thấm né đông né tây, suýt bị vỏ hạt dẻ đầy gai rơi trúng đầu. Có thể thấy hạt dẻ này cũng không dễ hái gì mấy.
Sở Thấm càng hái miệng càng cong lên. Quả nhiên mùa thu làm người ta vui vẻ mà.
Lần này hái không tốn quá nhiều thời gian của cô. Bây giờ chỉ mới hơn một giờ chiều mà thôi, Sở Thấm không vội về nhà, mà rẽ đến chỗ đặt vài cái bẫy để xem thử.
Có mấy cái bẫy Sở Thấm đã quên mất vị trí. May mà trong thôn có vài quy tắc bất thành văn, đó là bên cạnh bẫy cần phải làm một ký hiệu bắt mắt, chỉ sợ có người bất cẩn ngã xuống.
“Không có, vẫn không có...”
Sở Thấm nhìn kỹ mấy cái bẫy liên tiếp, bên trong đều không có thú săn. Trái lại có hai cái bẫy thoạt nhìn giống như có dấu vết thú săn đi tới, nhưng bên trong vẫn trống rỗng. Cô nghĩ một là nó đã chạy thoát, hai là đã bị ăn thịt. Còn có một khả năng nữa, đó là đã có người đi tới núi Thanh Tuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-240.html.]
Sở Thấm vừa nghĩ tới khả năng này đã nổi da gà, vội vàng nhìn xung quanh, ước gì có thể xuống núi ngay. Cô chạy một mạch xuống núi, sau khi về đến nhà thì kiểm kê vật tư mà mình đã thu hoạch ngày hôm nay.
Kiwi không thể để lâu, cắn một miếng nhỏ đã hết một trái. Một lần cô có thể ăn tới mười mấy cái, chưa tới hai ngày đã giải quyết xong số kiwi này, nên thứ này không được xem là đồ quý giá.
Mà hạt dẻ mới được tính. Cô tách vỏ rồi mang đi cân. Sở Thấm nhìn kỹ cây kim, mừng tít mắt: “42 cân.”
DTV
Tiếc rằng hình như thứ này không thể nghiền thành bột, như vậy có thể để lâu hơn.
Nhắc đến bột, Sở Thấm liền nghĩ tới bột củ sen. Củ sen ở Đông Hồ đã chín muồi, vả lại đã đào được một quãng thời gian rồi. Hôm qua Sở Thấm còn nghe thím Sở nói em rể của bà ấy muốn đi tới thôn Đông Hồ để phụ đào củ sen. Bảo rằng năm nay thời gian cấp bách, cần phải tìm người khác đến giúp.
Sở Thấm ngồi trên ghế ngẫm nghĩ, mình phải làm thế nào để có được sen Đông Hồ đây? Mang đồ đi đổi? Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, mình đâu thể đi trộm được? Hành động này hơi súc sinh, củ sen không phải là cá trong hồ tự nhiên, mà là có chủ được người khác dồn hết tâm huyết. Cô đâu thể làm ra chuyện này được.
Mặt trời ngã về tây, ráng chiều rực rỡ xán lạn. Sở Thấm vội vã chạy đến nhà thím Sở. Lúc này bà ấy đang cho gà ăn.
“Cháu tới đây có việc gì thế?” Thím Sở hỏi cô. Sau khi liếc nhìn cô thì tiếp tục cúi đầu cho gà ăn.
Tiếp đó dường như nhìn thấy thứ gì đó, lại nhìn chằm chằm cô hỏi: “Đứa bé này lại chạy lên núi nữa à?”
Sở Thấm sợ hết hồn: “Sao thím biết?”
Thím Sở hừ hai tiếng, mỉm cười chỉ vào tóc cô: “Trên đầu cháu dính đồ kìa. Ngoài núi ra thì cháu còn có thể dính phải ở đâu nữa.”
Sở Thấm vội sờ tóc mình, quả nhiên trên đầu có cỏ dại. Cô hơi ảo não, xem ra sau này phải cẩn trọng hơn.
Cô vội lảng sang chuyện khác hỏi: “Thím, thím từng mua củ sen ở Đông Hồ chưa? Bây giờ muốn mua mấy thứ đó ở đâu thế? Có phải chỉ có thể mang đồ đi tìm người ở bên đó để đổi hay không?”
Thím Sở tò mò hỏi: “Cháu mua củ sen làm gì?”
Sở Thấm nói thẳng: “Làm bột củ sen đó. Cháu cảm thấy bột củ sen ăn rất ngon.”
Thím Sở nhìn ra ngoài cổng, dứt khoát xé rụn lá rau trong tay, rồi kéo Sở Thấm đi vào nhà nói: “Sau này đừng nói việc mua đổi đồ ở bên ngoài nữa. Như vậy không tốt đâu.”
Sở Thấm há miệng, nuốt lại những lời định nói, gật đầu đáp: “Cháu biết rồi.”