Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:34
Lượt xem: 26
Nhà họ Hàn.
Hàn Định Quốc đang thống kê sản lượng của mỗi mẫu ruộng, làm xong, ông ấy thật sự mừng rỡ.
“Quả thật đã cao hơn năm ngoái 15%.” Hàn Định Quốc vui mừng nói: “Xem ra năm sau vẫn phải mua phân bón này.”
Vợ đội trưởng hỏi: “Nhiều thế cơ à? Vậy chẳng phải năm nay thôn Cao Thụ của chúng ta sẽ đứng đầu công xã à?”
Chuyện này...
DTV
Hàn Định Quốc khẽ cau mày: “Năm nay năng suất lúa của thôn chúng ta là gần 680 cân. Nhưng anh nghe nói năng suất lúa của thôn Lưu Ly tới 820 cân lận.”
Vợ đội trưởng trợn tròn mắt. Bà ấy đang may vá, suýt nữa thì đ.â.m vào tay mình: “820? Có cái rắm! Thôn Lưu Ly lấy đâu ra 820 cân thế. Thôn chúng ta là nhờ có phân bón, còn thôn của họ có cái đếch gì? Khoác lác cũng chỉ có thế thôi.”
Hàn Định Quốc cảm thấy hơi phiền muộn: “Ban đầu anh cũng không tin. Nhưng tin tức này là do lão Cảnh ở thôn Lưu Ly truyền ra ngoài. Anh đã hỏi vài người khác, họ đều nói là 820.”
Lão Cảnh là đại đội trưởng của thôn Lưu Ly, ông ta còn có thể lừa người khác ư?
“Ôi mẹ ơi! Vậy thì tại sao chứ?” Vợ đội trưởng sững sờ: “Thôn họ trồng kiểu gì mà có thể đạt đến 820 cân vậy? Họ cùng dùng phân bón à?”
Hàn Định Quốc lắc đầu: “Không có.”
Ông ấy không nghe nói bọn họ sử dụng phân bón. Nhưng có thể đạt được năng suất 820, trong tích tắc ông ấy không thể xác định bọn họ có dùng hay không.
Tin tức năng suất lúa của thôn Lưu Ly là 820 cân đã nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Ngay cả Sở Thấm ru rú trong xó bếp ngoại trừ đi làm sẽ không ra ngoài khi không cần thiết cũng biết được tin tức này.
Cô hơi ngạc nhiên, 820 cân ư? Làm sao có thể? Không thể nào.
Sở Thấm lắc đầu, thật ra cô không tin cho lắm, hẳn là có người cứ truyền qua truyền lại rồi thêm mắm dặm muối. Thôi bỏ đi, kệ bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-239.html.]
Lúc này Sở Thấm đang kéo khoai lang vào trong phòng ngủ để phơi khô.
Đúng vậy, đây chính là số khoai lang đã thu hoạch từ hai ruộng khoai lang trong nhà vào năm nay. Tổng cộng có 750 cân, nhiều hơn năm ngoái.
Cô đã đào khoai lang vào quãng thời gian trước. Vì số lượng quá nhiều nên đã phơi trong phòng bếp. Ai mà biết sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy lại phát hiện có hai củ khoai lang đã bị gặm mất.
Chuyện này có thể do chó gây ra ư? Nhất định là không rồi, sau vài lần bị cô đánh Tiểu Bạch đã không dám dụng vào khoai lang nữa rồi. Do đó chỉ có thể là do chuột. Sở Thấm tức muốn chết, vội vàng đ.â.m chọc trong phòng bếp, nhưng không tìm ra chuột nên đã kéo khoai lang về lại phòng ngủ.
Hết cách rồi, thế là phòng ngủ lại đầy ắp khoai lang. Sở Thấm thở dài, cô ngẫm nghĩ tìm một cơ hội để làm miến khoai lang, như vậy mới để được lâu.
Nhưng khoai lang chỉ để được hai ngày. Cũng trong hai ngày này cô đã được rảnh rỗi, bởi vì trước đó quá bận rộn, đội trưởng Hàn sợ bọn họ đổ bệnh nên đã cho nghỉ hai ngày. E rằng qua quãng thời gian nữa lại tiếp tục bận rộn.
Công xã nói, nhân lúc thời tiết vẫn chưa lạnh gấp rút đi đào mương. Đến lúc đó thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi, ngoài làm việc ra cũng chỉ có làm việc.
Còn khoai lang trong núi Hồ Lô. Sáng sớm hôm nay Hoàng Đậu Tử đã đến nhà cô bàn bạc, dự định ngày mai sẽ đi đào về.
Sở Thấm nhìn trời, hiện đang là 10 giờ sáng. Thế là đeo gùi trên lưng, chuẩn bị đi tới núi Thanh Tuyền. Cô đi đến đó làm gì? Tất nhiên là để hái hạt dẻ rồi.
Cây hạt dẻ đó sinh trưởng hằng năm. Nếu đã bị cô biết được thì đâu thể để cho nó lãng phí.
Sở Thấm nhớ tới hạt dẻ mà mình đã hái vào năm ngoái. Nếu không bị cô nướng thì cũng bị cô luộc lên ăn... cuối cùng ăn đến nỗi khó tiêu. Ừm, năm nay không được làm như vậy nữa.
Đã lâu lắm rồi Sở Thấm không đi lên núi Thanh Tuyền nữa. Lần trước đến đây đã là chuyện từ mấy tháng trước, bẫy đặt trong núi cũng không thèm ngó ngàng đến nữa. Suy cho cùng bốn con sói hoang kia đã để lại bóng ma quá sâu đậm cho cô, đến nỗi bây giờ khi lên núi, Sở Thấm vẫn còn sợ sệt.
Có điều cây hạt dẻ không nằm sâu bên trong, mà nằm ở vòng ngoài núi Thanh Tuyền. Theo lý mà nói thì xác suất gặp phải động vật hoang dã không quá cao.
Lần này trước khi lên núi, cô tạm thời để trống hai ô trong ba lô, để phòng ngừa chuyện cô gặp xui xẻo lại gặp phải sói hoang và để mười mấy trứng gà đã luộc chín vào trong ba lô không gian.
Núi sâu yên tĩnh, càng vào cuối thu, núi rừng vốn tràn trè sức sống cũng tiến vào giai đoạn cỏ cây khô héo. Nhưng vẫn có một số loài thực vật có lá, chẳng hạn như cây phong. Sau khi lá phong chuyển sang màu đỏ thì vô cùng đẹp đẽ.