Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:31
Lượt xem: 25

Con người Tiểu Đường rất tốt. Lần trước còn giúp cô mang đậu hũ từ công xã về.

Sở Thấm tràn đầy sức sống quay về nhà, bắt đầu nhóm lửa, sau khi đổ nước vào trong nồi mới cầm hộp cơm đi tới căng tin.

Gạo mới vẫn chưa có, nên mọi người vẫn phải ăn gạo cũ. Vì ngày mùa nên căng tin cũng không còn keo kiệt nữa, Sở Thấm phát hiện còn có cả thịt nữa. Là đậu đũa xào thịt. Mặc dù nói mỗi người chỉ có một thìa, mà trong một thìa đậu đũa này chỉ có một miếng thịt, nhưng đó cũng là thịt.

Sở Thấm trợn tròn mắt, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được nhìn thấy thịt trong căng tin. Chắc chắn đây là bữa thịt đầu tiên kể từ khi căng tin khai trương vào năm nay.

Người trong thôn cực kỳ phấn khởi. Sở Thấm cũng cảm nhận được lúc ăn cơm tâm trạng của mọi người hưng phấn đến cỡ nào.

Thím Tú Hoa vẫn múc thức ăn vào trong hộp cơm của cô, rồi lẳng lặng kéo Sở Thấm nói: “Bác đoán căng tin này của chúng ta sẽ mở lâu đấy.”

Sở Thấm ngạc nhiên: “Tại sao?”

Cô không thích, ngày mùa cô sẵn lòng ăn cơm căng tin, nhưng lúc rảnh rỗi cô thà ở trong nhà xào nấu mấy thứ tươi ngon để ăn.

Con người buồn vui không giống nhau. Thím Tú Hoa lại cảm thấy chuyện này cực kỳ tốt. Bởi vì chuyện này có nghĩa là bà ấy có thể làm việc lâu dài ở trong căng tin.

Thím Tú Hoa nói: “Bởi vì bên trên nói muốn mở tiệm cơm tập thể. Văn kiện đã truyền xuống rồi, bác nghe cháu gái lấy chồng ở trong công xã nói.”

Sở Thấm ngơ ngác gật đầu.

Trên đường về nhà, cô xách hộp cơm trầm tư. Cơm tập thể không chỉ có nghĩa là cùng ăn cơm, mà càng là “của công” ở mức độ sâu hơn.

DTV

Nói vậy là nhất định sau này sẽ càng trông coi củi lửa nghiêm ngặt hơn, không còn cho chặt một cách dễ dàng nữa. Thậm chí Sở Thấm còn cảm thấy có lẽ sẽ có người dựa vào tình hình ống khói mà suy đoán trong nhà có nhóm lửa hay không? Rồi nhóm lửa vì lý do gì? Một ngày dùng bao nhiêu củi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-237.html.]

Mấy thứ này cũng thôi đi. Nếu không có củi thì vẫn có thể dùng than. Sở Thấm đang nghĩ, liệu sau này lương thực có còn phân chia nữa hay không? Cô không biết nên muốn làm cho rõ.

Về đến nhà, Sở Thấm bỏ bánh bao vào trong nồi để hâm nóng. Bánh bao mà cô gói hồi trước đã ăn gần hết rồi, hai cái cuối cùng đang ở trong nồi. May mà đã ăn hết, như vậy lát nữa cô mới có thể g.i.ế.c gà bỏ vào trong không gian.

Vì số bánh bao này, cô đã đẩy lùi việc g.i.ế.c gà. Ban đầu cô định g.i.ế.c gà vào đầu tháng này, vì thế đã giấu số gà còn lại vào trong gò núi mà mộ của cha nguyên chủ đang chôn tại đó. Đợi khi nào ăn hết bánh bao mới giết.

Nhưng hồi đầu tháng dì cả đã mang đến cho cô ít bánh gạo. Sở Thấm thèm quá nên cắt bánh gạo thành từng miếng xong thì xào chung với cải xanh và trứng gà để ăn. Cô ăn mấy ngày liền mới thấy ngán, cho nên bánh bao mới còn lại chừng này.

Sở Thấm ăn cơm và bánh bao, cảm thấy bụng đã no tầm 60% thì đi vào núi bắt mấy con gà về. Tổng cộng có 12 con gà gồm ba con trống và chín con mái. Sở Thấm chỉ để lại một con gà trống và bốn con gà mái. Coi như tối nay cô đại khai sát giới – phải g.i.ế.c tận bảy con gà.

Lượng công việc không hề nhỏ. Mắt thấy trời đã tối xuống, Sở Thấm không nhịn được lén đi vào phòng, cầm đèn pin ra. Không sao đâu, cô thầm nói với bản thân, chỉ cần cẩn thận làm ở sân sau, chắc hẳn sẽ không có ai nhìn thấy.

Nước đã đun sôi rồi. Sở Thấm múc vài thùng nước xách ra sân sau.

Gà bị cô c.ắ.t c.ổ nhổ lông. Lượng m.á.u của bảy con gà khá nhiều, Sở Thấm thầm nói ngày mai có thể xào huyết gà để ăn. Sau đó cô lại nhổ lông. Lần này trước khi nhổ lông phải nhúng gà vào trong nước sôi mới dễ nhổ.

Đèn pin chiếu sáng như ban ngày. Sở Thấm cố ý treo nó ở dưới mái hiên giống như một bóng đèn. Cô còn cố ý chạy ra cổng quan sát bằng các góc độ, phát hiện không nhìn thấy ánh đèn mới yên tâm.

Sau đó nhổ lông, vẫn nhổ lông, rồi lại nhổ lông...

Trời đã tối đen như mực, ánh trăng vô cùng sáng tỏ. Sở Thấm chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh trăng tĩnh lặng.

Thời gian dần trôi qua, trăng treo trên đầu cành, cuối cùng cô cũng nhổ xong lông của con gà cuối cùng. E rằng bây giờ hầu hết mọi người đều đã nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành rồi.

Sở Thấm không ngờ rằng sẽ có một ngày cô nhổ lông gà đến nỗi tay đau nhức.

Loading...