Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:28
Lượt xem: 20

Nhưng Sở Thấm ngày ngày đọc sách đã dần xoa dịu tâm trạng thấp thỏm lo âu đó. May mà có trí nhớ của nguyên chủ làm nền tảng, cộng thêm khả năng tiếp thu xuất sắc của Sở Thấm. Trước khi tới vụ thu cô đã đọc xong toàn bộ sách tiểu học. Coi như cô đã lấy được bằng tiểu học thực thụ.

Bấy giờ cô lại lật sách cấp hai ra, không còn mù tịt không hiểu gì như lúc đọc sách ngày trước nữa.

Kỹ thuật viên Mạc vẫn đang ở trong thôn. Cô ấy đã dồn rất nhiều tâm huyết vào những mảnh đất ở các thôn mà mình chăm sóc, đâu thể rời đi ở thời khắc chín muồi cuối cùng. Cô ấy còn chuẩn bị ghi chép số liệu đây này.

Do đó cứ cách dăm ba bữa Sở Thấm lại chạy đến chỗ của kỹ thuật viên Mạc. Cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng cũng biết được nhân lúc cô ấy còn ở đây, mình học hỏi thêm nhiều điều mới là cách tốt nhất. Đợi cô ấy đi rồi sẽ không còn sinh viên nào có thể làm giáo viên chỉ bảo cho cô.

Tháng chín mùa thu là mùa thu hoạch.

Hiện trong thôn Cao Thụ, thứ bắt mắt nhất là từng mẫu ruộng lúa vàng ươm nối liền nhau. Hạt lúa đầy ắp khiến cây lúa trĩu xuống. Có nông dân dày dặn kinh nghiệm đã mừng rỡ như điên trên bờ ruộng.

“Chắc chắn năm nay lúa sẽ được mùa lớn, 100%.” Ông cụ Mã có vai vế cao nhất, cũng là người lớn tuổi nhất trong thôn Cao Thụ đỏ mắt nói. Ông ta nâng cây lúa đang rũ xuống lên bằng đôi tay thô ráp, mắt ngân ngấn nước.

Ông ta lau khóe mắt nói: “Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy cây lúa như này. Việc sử dụng phân bón hóa học là chính xác. Dù tốn bao nhiêu tiền cũng xứng để đổi vụ được mùa này.”

Không những lúa được mùa mà khoai lang và ngô cũng sinh trưởng tốt. Lúc đó may mà kỹ thuật viên Mạc đã bón phân dựa theo nguyên tố bị thiếu trong đất trồng khoai lang, còn giúp dồn phân chế tạo phân bón.

Mà cây ngô cũng khiến người ta cảm thấy mừng rỡ. Lúc đó kỹ thuật viên Mạc đã đề nghị trồng đậu nành trong ruộng ngô. Người trong thôn đều cảm thấy suy nghĩ này quá mạo hiểm, nhưng đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn cân nhắc xong thì chịu áp lực bảo trồng đậu nành. Bây giờ nhìn thấy đậu nành và ngô thật sự bổ trợ cho nhau, theo lời kỹ thuật viên Mạc nói là còn tiết kiệm phân đạm.

Sở Thấm xong việc đang đứng trên bờ ruộng, hiếm khi không chạy về nhà trước, mà men theo bờ ruộng đi tới các ruộng cây trồng khác ở xung quanh để quan sát.

Cô dựa vào trí nhớ vượt trội tính toán, nói không chừng sản lượng lúa năm nay thật sự có thể cao hơn 10% so với năm ngoái. Không khéo còn đạt đến 15%.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-235.html.]

Năm nay thời tiết không mấy suôn sẻ, có thể thu hoạch như vậy, đừng nói là năm sau, nếu ăn tiết kiệm một tí còn có thể ăn tới năm kia.

Tim Sở Thấm đập thình thịch. Kỹ thuật viên Mạc không hề nói điêu, lúc này cô đã hiểu rõ uy lực của phân bón rồi.

Bước vào tháng chín, các việc trọng đại lũ lượt kéo đến. Còn chưa kịp đến vụ thu, bên trên bỗng nói vụ thu phải cấp bách, bởi vì tiếp theo phải tập trung sức lực vào việc đào mương chứa nước.

DTV

Việc này cũng được thôi, người dân trong thôn còn có thể chấp nhận. Dù sao vẫn là câu nói đó. Mương là đào cho mình nên thuộc về công việc của mình.

Nhưng vụ thu vừa mới bắt đầu được nửa tháng, khi Sở Thấm còn đang ở trên đồng thở hổn hển gặt lúa, một đống người ở xung quanh cũng giống như cô, lại truyền tai nhau nói rằng tiếp tục thúc đẩy vụ thu và công việc sửa con mương.

Tại sao ư? Bởi vì phải rèn sắt thép rồi.

Đội trưởng Hàn mơ màng, Sở Thấm nghe xong cũng ngây người, các thôn dân cũng không khác là bao.

Không phải chứ? Bọn họ đang nói đùa à? Rèn sắt thép ư?

Bọn họ đâu phải là người có giấy chứng nhận, làm sao biết rèn sắt thép? Bình thường ngay cả sắt thép cũng hiếm khi nhìn thấy. Nhưng công xã đã cử một trợ lý họ Hoàng đến đây rồi.

Trợ lý Hoàng khó xử nói: “Chuyện này cũng hết cách rồi, dù gì trước cuối tháng mười mỗi đại đội phải cử ra 50 người đến công xã để xây lò rèn sắt thép.”

Đội trưởng Hàn buồn bực hỏi: “Chỉ cần xây thôi à?”

“Cũng không hẳn, mà còn phải rèn thép nữa.” Trợ lý Hoàng đáp, nói xong ông ta cũng thở dài: “Đều là nhiệm vụ do bên trên sắp xếp, thật ra trong công xã cũng không thể làm gì được.”

Loading...