Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:26
Lượt xem: 35
Sau khi Thím Hoàng rời đi thì lại có mấy người nghe đồn chạy đến, đều là vì thịt heo mà nhà cô vừa mới giết.
Mà Sở Thấm vẫn là cách nói đó. Người trong thôn cũng không bám lấy cô nữa. Nhưng cô vẫn mất kiên nhẫn, đợi đến khi có người cầm trứng gà chuẩn bị đến nhà đổi thịt thì Sở Thấm đã từ chối: “Có thể giúp cháu gọi đội trưởng Hàn đến không? Nếu không thì hôm nay hãy kéo con heo còn lại đến chuồng heo luôn đi.”
Người kia mừng rỡ, lấy một cái trứng gà trong giỏ nhét cho Sở Thấm ngay, rồi xoay người chạy xuống sườn dốc tìm đội trưởng Hàn.
Sở Thấm sờ trứng gà, thầm nói trong thôn lại náo nhiệt một phen rồi. Mặc dù chỉ có một con heo, nhưng mỗi hộ gia đình được chia vài lạng thịt cũng là chuyện vui rồi.
Đội trưởng Hàn vội vã chạy đến, thậm chí Sở Thấm còn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người ông ấy. Có thể thấy lúc nãy ông ấy vẫn chưa hút thuốc xong.
Ông ấy hỏi: “Cô muốn kéo heo đến chuồng heo thật à?”
Sở Thấm thở dài: “Không kéo cũng không còn cách nào khác.”
Cô đâu muốn bị người khác làm phiền mỗi ngày.
Đội trưởng Hàn gật đầu, sau đó tìm Tư lão Đồ cùng ước lượng trọng lượng của con heo, ngạc nhiên nói: “228 cân, nặng đấy.”
Sau đó ông ấy lại tiếc nuối nhìn Sở Thấm: “Tôi muốn sắp xếp cô đến chuồng heo rồi đấy.” Kỹ thuật nuôi heo này mà không đi đến chuồng heo thì thật đáng tiếc.
Sở Thấm giật mình: “Đừng mà! Thôi bỏ đi! Tôi không chịu nổi nơi đó đâu.”
So với trọng lượng năm ngoái thì không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vì năm ngoái heo có đủ thức ăn gia súc. Còn năm nay ở trong thôn thức ăn gia súc đã bị suy giảm, nên hai con heo nhà Sở Thấm được xem như thành một phái riêng.
Do đó có thể thấy trong năm nay cuộc sống không hề dễ dàng. Trong thôn coi như tốt lắm rồi. Các thôn dân không còn bị cảnh bữa đói bữa no, một là vì năm ngoái lương thực coi như dư dả, hai là vì đã mở căng tin.
Đội trưởng Hàn không cho các thôn dân ăn thả cửa. Lượng ăn như Sở Thấm chỉ được ăn đến bốn năm bát, còn mấy người khác cùng lắm cũng chỉ bảy tám bát.
Đợi đến thời kì giáp vụ đã đến mùa rau dại. Thứ này cũng được xem như lương thực. Căng tin cũng làm bánh bao rau dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-234.html.]
Tất nhiên bánh bao rau dại này không làm từ bột mì trắng giống như Sở Thấm hồi trước, càng không có nước chấm ăn kèm, mà là dùng cám mì. Thứ này khó ăn nhưng được cái no.
Đội trưởng Hàn rất vui vẻ nói: “Con heo nhà cô đến rất đúng lúc, nuôi cũng béo tròn nên tôi sẽ chấm nhiều công điểm hơn cho cô.”
Dứt lời, ông ấy và Từ lão Đồ kéo con heo rời đi.
“Haiz!” Đợi họ rời đi rồi, Sở Thấm nhìn chuồng heo trống trải mà than thở, trong lòng cũng trống rỗng.
Không thể nuôi heo được nữa, coi như đã cắt đứt một con đường tiền tài của Sở Thấm. Nhưng cô lại nhanh chóng trở nên phấn chấn, trong nhà vẫn còn mấy con gà chưa được xử lý.
Gà thì dễ xử lý hơn nhiều. Dù Sở Thấm không nỡ g.i.ế.c cũng phải giết, nhưng không nhất thiết phải gấp gáp như thế. Bởi vì bây giờ việc cấp bách là ba lô không gian không đủ dùng.
Thịt heo đã g.i.ế.c hôm nay có thể để cùng ô không gian với số thịt heo còn lại. Thịt gà cũng phải chiếm một ô không gian riêng biệt. Nhưng trước mắt ô không gian này vẫn đang đựng bánh bao.
Ô không gian còn lại là để trứng gà, mà khổ nổi thịt gà không thể để chung với trứng gà, bây giờ cả ba ô không gian đều đã đầy ắp.
Sở Thấm buồn bực.
Số trứng gà mà cô tích trữ này đều do mấy con gà trong nhà đẻ ra, dựa vào đâu mà không thể đặt chung một chỗ? Không ngờ hệ thống lại gây khó dễ cho cô ở chỗ này, khiến cô rất không vui.
Cả ba ô không gian đều được sử dụng, nói cách khác sau này không thể nhét thêm món đồ gì vào trong không gian nữa.
Ban đầu cô còn muốn bẻ thêm nhiều chuột tre, rồi để trong không gian hai ba năm sau ăn dần. Tiếc quá đi!
Có lẽ ngày càng đến gần năm 1959, Sở Thấm nhìn lương thực không được xem là dồi dào trong hầm, rồi lại nghĩ tới sức ăn của mình và Tiểu Bạch chẳng đủ lấp đầy bụng. Cô bắt đầu hơi thấp thỏm lo âu.
DTV
Trương Phi Yến cũng thế. Cô ấy càng lo lắng hơn Sở Thấm, thậm chí còn mức độ vô cùng buồn bực sốt ruột.
Suy cho cùng Sở Thấm không trải qua ba năm đó, nên cô chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Nhưng Trương Phi Yến thì khác. Đối với cô ấy, ba năm sau là hình ảnh thực. Đói kém đến nỗi không nỡ chứng kiến, nhớ lại những cảnh tượng đó, cô ấy không khỏi run lẩy bẩy.
Cô ấy lo âu không thể xoa dịu. Cho dù đi lên núi ngắm nhìn khoai lang sinh trưởng tốt cũng không được.