Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:25
Lượt xem: 12
Thím Sở chậc chậc hai tiếng: "Ái chà chà, không cần thiết phải cẩn thận như thế đâu, cháu đem đi thui một lượt, thui xong sau lại cạo một lượt rồi xả nước là có thể cạo sạch sẽ lông heo."
Lông heo đâu có dễ cạo sạch như vậy? Sở Thấm chỉ có thể tạm thời trước bỏ qua.
Ngay sau đó cô mở n.g.ự.c mở bụng heo.
Hai mắt Sở Hồng mở to, dáng vẻ bị cảnh tượng này hấp dẫn, thậm chí không nhịn được còn sờ tay vào.
Cô ấy ngạc nhiên nói: "Oa, nóng hầm hập."
Chọc cho thím Sở đập một phát, cau mày nói: "Con gái mà không ra dáng con gái."
Bà ấy đập xong, lại nhìn sang Sở Thấm mặt không đổi sắc lôi hết nội tạng trong bụng heo ra, thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, nhà họ Sở đã vậy rồi.
Sở Hồng bĩu môi nhưng vẫn không rời đi.
Sở Thấm cười cười nói: "Tiểu Hồng rất thích hợp làm bác sĩ, con bé không sợ mấy thứ nàu."
DTV
Sở Hồng ngu ngơ một lát, sau đó trừng to mắt: "Làm bác sĩ? Chính là bác sĩ như bà nội Tần Hoa sao?"
Sở Thấm còn chưa kịp trả lời, thím Sở đã cười: "Cháu nói đùa rồi, sao Tiểu Hồng có thể làm bác sĩ gì nổi, cháu làm còn đáng tin hơn Tiểu Hồng.”
Chú Sở cười ha ha sau đó gật đầu, rõ ràng ông ấy cũng cảm thấy như vậy.
Sở Hồng càng không vui hơn, hai vai rũ xuống rõ rệt. Cô ấy không muốn để ý đến cha mẹ một chút nào, chỉ hỏi Sở Thấm: "Chị ơi, bác sĩ như bà nội Tần Hoa cũng phải mổ thịt người ta sao?"
Sở Thấm bị cô ấy hỏi, ngẫm lại rồi nói: "Ngoại thương đơn giản thì chắc là không cần. Nhưng mà bác sĩ mà chị nói đến là những bác sĩ mặc áo blue trắng trên bệnh viện huyện cơ, bọn họ có thể lên bàn giải phẫu."
Hai mắt Sở Hồng sáng ngời, nhìn chằm chằm Sở Thấm: "Thật sao, vậy thì quá oai phong."
Sở Thấm: "..."
Khoan đã, bác sĩ thì dính dáng gì đến mấy chữ oai phong vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-233.html.]
Cô cũng không nhiều lời, chỉ lấy nội tạng ra rồi tiếp tục xẻ thịt, cô chia thịt thành từng phần một.
Phải mất hơn một giờ đồng hồ mới xử lý xong cả con heo.
Quả nhiên, sau khi mấy người thím Sở đi, trong thôn lục tục có mấy người ngo ngoe tới cửa muốn đổi thịt.
Người tới đầu tiên chính là thím Hoàng, Sở Thấm mở cửa, sau đó lạnh lùng hỏi: "Thím Hoàng, thím có chuyện gì sao?"
Cô cảm thấy giờ phút này mình rất bình thường, nhưng thím Hoàng lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
Trong mắt thím Hoàng lúc này, Sở Thấm như thế nào?
Là một khuôn mặt lạnh như băng, trợn lên như mắt hổ, trên người dính đầy máu...
Muốn bao nhiêu kinh khủng thì có bấy nhiêu khủng bố, sát khí như ẩn như hiện khắp người cô, như thể một giây sau cô nhìn bà ta không vừa mắt là có thể xách d.a.o chặt mình thành khúc!
Nụ cười trên mặt thím Hoàng cứng ngắc lại, cười ha ha nói: "Không có chuyện gì cả, thím chỉ muốn hỏi một chút xem cháu có thể dùng lương thực để đổi chút thịt heo của nhà cháu hay không?"
Sở Thấm nói thẳng: "Cháu không đổi con heo này, cháu phải cho nhà chú thím một ít, nhà dì nhà cậu một ít, chỗ còn lại đang không đủ ăn đây."
"A, vậy sao..."
"Nhưng mà…"Sở Thấm bỗng nhiên nói: "Cháu sẽ đưa con heo còn lại đến chuồng heo, con heo kia cũng đến thời điểm xuất chuồng rồi."
Thím Hoàng lập tức hiểu ngay! Điều này có nghĩa là con heo kia sẽ được giao cho trong thôn g.i.ế.c thịt.
Bà ta lập tức quay người rời đi, nếu đã biết mình có thể lấy thịt ở chỗ khác, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng ở trước cửa nhà Sở Thấm nữa!
Sở Thấm nhìn bóng lưng chạy đi như bị chó rượt của bà ta mà hơi ngơ ngác, rõ ràng là cô đã giữ thái độ hòa ái dễ gần như thế mà, tay chưa kịp rửa, quần áo chưa kịp thay đã mở cửa nói chuyện với bà ta, mà sao thím Hoàng lại lạ thể nhỉ.
Sở Thấm nghĩ thầm trong lòng: Chẳng lẽ trong mắt người trong thôn, dáng vẻ mình thật sự hung thần ác sát đến vậy sao?
Có phải khi g.i.ế.c gà dọa khỉ lúc trước, cô đã giết gà hơi quá tay không?
Nhưng mà cũng chả sao, Sở Thấm không nghĩ ra thì không buồn nghĩ nữa, như thế này cũng tốt, cô thích.