Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:15
Lượt xem: 34

Gần nửa giờ sau, cuối cùng Sở Thấm cũng hái xong toàn bộ quả dương mai trên cây, bây giờ trên cây chỉ còn lác lác mấy quả dương mai bị chim mổ với mấy quả phát triển không tốt, chưa hoàn toàn chín đỏ.

Mà cô hái được bao nhiêu?

Cô hái được bốn giỏ trúc tưỡi quả dương mai.

Sở Thấm hài lòng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỗ này hoàn toàn đủ để cô ăn rồi, ăn đến khi đống dương mai này biến chất cũng không hết.

Ừm, cho nhà thím Sở nửa giỏ trúc, cho nhà dì cả nửa giỏ trúc, cho nhà cậu út nửa giỏ trúc.

Cứ như vậy thì cô còn lại ba giỏ trúc quả dương mai.

Thấy còn một thời gian nữa mới bắt đầu làm việc, Sở Thấm đeo nửa giỏ trúc quả dương mai đi ra ngoài về hướng nhà thím Sở.

Lúc này trời đang nắng nóng, dù cho Sở Thấm đang đi trên đường lớn cũng không gặp người nào cả.

"Thím có nhà không?" Sở Thấm gọi người.

Cô đẩy cửa bước vào mà không đợi ai trả lời, sau đó đặt chiếc giỏ trúc lên trên bàn trong nhà chính.

Thím Sở đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng, khi nghe thấy tiếng động, mở cửa ra thì thấy Sở Thấm đang đặt giỏ tre lên bàn.

"Cháu lại cầm cái gì tới thế?" Bà ấy hiếu kỳ hỏi.

Sở Thấm vén đám cỏ che kín quả dương mai sang một bên, lộ ra những quả dương mai đỏ chói: "Quả dương mai đó thím, hôm nay cháu vừa hái xong."

Khóe miệng thím Sở lập tức cong lên: "Hái hôm nay hả? Thím còn tưởng cháu phải để thêm mấy ngày chứ, khoan đã, cháu hái hết tất rồi à?"

Sở Thấm gật đầu.

Thím Sở bóp cổ tay!

Nụ cười trên mặt bà ấy cứng đờ lại: "Sao cháu không hái trước một nửa thôi, hái một lượt rồi không ăn hết thì phải làm sao?"

Vốn dĩ Sở Thấm không nghĩ nhiều như vậy, vừa bị thím Sở nhắc nhở như vậy cũng mơ hồ có chút hối hận.

Nhưng cũng không có cách nào khác, hái thì cũng hái rồi.

DTV

Mà cô chia nơi này một ít, nơi đó một ít chắc cũng nhanh hết thôi, trừ thím Sở, dì cả và cậu út ra thì đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn cũng rất hay giúp đỡ cô, cô cũng muốn chia một chút cho người ta, chỗ còn lại ăn không hết thì ủ chút rượu vậy.

Bây giờ Sở Thấm rất thích uống rượu, nếu ngày nào đó tâm trạng rất tốt thì buổi tối cơm nước xong xuôi, cô sẽ rót ra một ít rượu gạo để uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-227.html.]

Tưởng tượng như vậy, tâm trạng của Sở Thấm lại lần nữa vui vẻ trở lại, cô nói với thím Sở: "Không sau đâu thím, đến lúc đó cháu mua thêm chút rượu là được."

Thím Sở trợn trắng mắt trong lòng, tự nhủ trong lòng, cái nhà họ Sở này đúng là huyết thống mạnh mẽ, bất kể nam nữ đều thích uống rượu như nhau.

Năm đó cha Sở Thấm rất thích uống rượu, cậu út Sở Thấm cũng thích rượu như mạng. Hiện tại ngay cả hai đứa nhóc như Sở Hồng, Sở Kiến cũng lén rót rượu của cha mình để uống.

Bà ấy còn tưởng rằng Sở Thấm sẽ khác, hiện tại xem ra Sở Thấm còn đặc biệt hơn.

Người ta không uống rượu đế suông, mà uống rượu đế ngâm quả dương mai cơ!

Sau khi nói chuyện một lúc, Sở Thấm rời khỏi nhà thím Sở.

Chạng vạng tối, sau khi tan việc, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, cô đạp xe đến thôn Tịnh Thuỷ.

Sau khi cậu út Dương nhận được quả dương mai thì vô cùng vui vẻ.

"Cậu cũng đoán được cây dương mai nhà cháu sắp chín rồi, ừm, hương vị thật sự rất không tệ, ngon hơn tất cả quả dương mai mà cậu đã từng ăn."

Cậu út Dương không kịp rửa, chỉ vén đám cỏ đậy bên trên ra, sau đó không chờ nổi bỏ quả dương mai vào trong miệng, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên và hài lòng.

Ông ấy cảm thán nói: "Đáng tiếc chỉ có một gốc dương mai, nếu nhiều thêm mấy cây như vậy, rồi gây giống ra một rừng dương mai thì thôn các cháu sẽ phát đạt."

Sở Thấm chấn động trong lòng.

Cô choáng váng.

Những suy nghĩ chợt loé lên lúc ấy mà cô không thể nắm bắt được trong giây lát lại xuất hiện.

Đúng vậy, nếu như cây dương mai và cây táo có thể sinh sôi thì có phải là những cây này sẽ mang đến ích lợi cho trong thôn khôn?

Sở Thấm đến từ tận thế, ánh mắt hạn hẹp dưới sự ảnh hưởng của báo chí dần trở nên xa xôi.

Hai cây ăn quả này của nhà cô là sản phẩm của hệ thống, thích nghi với thổ nhưỡng địa phương, không cần chăm sóc nhiều mà có thể ra nhiều trái như vậy, rõ ràng là vàng bạc ngay trước mắt.

Không nói có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mấy trăm thì đơn giản.

Nhưng mấy năm gần đây thì không thể được, nạn đói ập đến, ai còn tâm trí chăm sóc cây ăn trái nữa.

Có lẽ cô có thể thừa dịp mấy năm này đi ươm giống, dù sao cây ăn quả trưởng thành cũng cần một thời gian rất dài.

Nhưng tất cả những điều này đều có một điều kiện tiên quyết, hạt của quả dương mai cây và táo nhất định phải có thể trồng được.

Sở Thấm đột nhiên cảm thấy có chút bất an, bình thường hệ thống chó tính không được tử tế cho lắm, cũng không biết lần này nó có khiến cô thất vọng hay không nữa.

Loading...