Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:46:07
Lượt xem: 17
Sở Thấm vĩnh viễn khiến cho người ta không biết đường nào mà lần.
Giữa trưa, nhà ăn vẫn ngột ngại như cũ.
Mùa hè nóng bức dường như đã đến, rất nhiều người đều mang theo một thân mồ hôi đến nhà ăn.
Sau khi ăn cơm xong thì tiếp tục cắt hạt cải, để đẩy nhanh quá trình, thậm chí đội trưởng Hàn còn rút ngắn thời gian nghỉ ngơi nửa giờ giữa trưa.
Ánh nắng buổi chiều càng thêm oi bức, từ cổ đến mặt của rất nhiều người bị phơi đen sì, cộng thêm lúc nói chuyện lộ ra hai hàm răng trắng phía dưới, phảng phất như có thể phản quang được.
Nhưng khi mặt trời lặn về phía tây và hơi nóng dần tiêu tan giữa trời và đất, dường như Sở Thấm lại cảm nhận được cái mát lạnh của mùa xuân.
Khi làn gió thổi qua, bao mệt nhọc trong ngày dường như được thổi bay đi.
Ngày đầu tiên của mùa thu hoạch vụ hè đã kết thúc như vậy, khi Sở Thấm hoàn thành phần công việc đã đăng ký và nộp liềm lại để về nhà, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tiếng còi chói tai.
Hiển nhiên là đội trưởng Hàn đã thổi, Sở Thấm đành phải dừng bước quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đội trưởng Hàn đứng trên tảng đá lớn ở sân đập lúa và hét lên: "Đúng sáu giờ tối hôm nay, mọi người tập hợp ở đây, chúng ta triển khai cuộc họp."
Có người hỏi: "Họp gì thế?"
Đội trưởng Hàn: "Đến lúc đó sẽ biết, là chuyện lớn, tạm thời tôi không thể giải thích được. Mọi người nhớ thông báo cho nhau một chút, mỗi nhà phải có ít nhất một người tới đại diện. Tốt nhất là mau mau về nhà ăn cơm đi, đừng có đến trễ đấy."
Nghe ông ấy nói chuyện lớn, trong lòng rất nhiều người đã nghĩ đến các loại suy đoán.
Có người nghĩ liệu có phải năm nay phần lương thực phải nộp lên bỗng nhiên tăng nhiều hay là giảm bớt hay không?
Còn có người nghĩ đến chuyện có phải trong thôn cũng muốn động thổ, ví dụ như hồi trước có người đề nghị xây trường học trong thôn, để trẻ con trong thôn Cao Thụ bọn họ không phải đi bộ đến thôn Tịnh Thuỷ mỗi ngày để đi học nữa.
Nhưng hai người đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn cũng không muốn xây trường trong thôn, lúc ấy đã nói là phải suy nghĩ lại, chẳng lẽ hôm nay sẽ nói đến chuyện này?
Mà Trương Phi Yến lại thấy hơi sợ, cô ấy cảm thấy năm nay chỉ cần là chuyện phải gióng trống khua chiêng để thông báo thì đều không phải là chuyện gì tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-222.html.]
Sở Thấm thì ngược lại, cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy có lẽ sẽ liên quan đến hạt cải dầu.
DTV
Cô vừa ngâm nga hát vừa về đi nhà, còn suy nghĩ xem lúc nào thì lại đi bắt thêm ít chuột tre, bắt chuột tre không có gì nguy hiểm, còn có thể đổi lấy lương thực.
"Ôi! Chậm nhất cũng phải một tháng rưỡi nữa." Sở Thấm thở dài thấp giọng nói, hiện tại trong thôn bận rộn như vậy, chỉ cần đội trưởng Hàn ở trong thôn một ngày thì Sở Thấm sẽ không có cách nào xin phép nghỉ được.
Nghĩ tới đây, Sở Thấm lẩm bẩm trong lòng.
Sao cô lại có cảm giác đội trưởng Hàn càng ngày càng coi trọng mình vậy? Đó là ảo giác thôi phải không?
A đáng sợ quá, cô muốn trốn.
Thực không dám giấu giếm, Sở Thấm sợ nhất là bị người khác coi trọng, bởi vì điều này đại diện cho những phiền phức không dứt.
Về đến nhà, Sở Thấm xào châu chấu, chuồn chuồn ăn, cái đồ chơi này ít nhiều gì thì cũng là thịt, cô ăn tất không có gì kiêng kị cả. Lúc trước cô không ăn nhộng ong, hiện tại thì châu chấu, chuồn chuồn gì cũng ăn cả. Một thời gian ngắn nữa, cô còn đang tính đi bắt ve sầu về ăn đây này.
Mùa hạ là mùa ve sầu, bên cạnh sân nhà Sở Thấm đều là cây cối bụi cỏ và có nhiều ve sầu nhất.
Người sống ở tận thế hầu như không ăn kiêng, đời trước khi cô bắt được ve sầu còn trực tiếp trần nước sôi rồi ăn luôn, mùi vị kia quả thực chẳng ra làm sao cả.
Lúc ấy, cô nghe nói có mấy người giàu trong thành phố còn chiên qua dầu để ăn, sau đó lại rắc muối và bột tiêu cay lên, nếu giàu thêm một chút thì còn rắc thêm chút bột thì là, vân vân. Sau khi ve sầu được chiên chín thì giòn rụm vừa thơm, khiến Sở Thấm cũng muốn thử một chút.
Sau đó cô lại xào thêm quả trứng với ớt, món chính vẫn là cơm khoai lang như cũ, vội vàng ăn xong cũng đã gần sáu giờ.
Sở Thấm sống một mình nên không kịp rửa bát, vội vàng chạy ra sân đập lúa.
Buổi tối mùa hè trời không tối nhanh như vậy, dù đã sáu giờ tối nhưng Sở Thấm vẫn có thể nhìn thấy ngôi nhà ở trên sườn núi của mình từ sân đập lúa.
Bầu trời màu xanh đậm, mặt trăng nhàn nhạt, tựa như chỉ là một lớp mỏng, thậm chí không chú ý nhìn còn không thể nhìn thấy.
Sân đập lúc này đang khí thế ngất trời, người người nhốn nháo rộn rộn ràng ràng, mọi người đang nói chuyện với nhau, nhưng Sở Thấm chỉ đứng ở rìa không muốn đi vào.
Nhưng cô cũng không đứng cách quá xa, khi dân làng tụ tập lại, lời nói của họ luôn tiết lộ một số thông tin mà Sở Thấm không biết.