Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:35:07
Lượt xem: 27
Trong nháy mắt đã đến lúc nhổ cỏ lồng vực.
Cỏ lồng vực là cái gì? Là một loại thực vật ở trong ruộng lúa, nhìn rất giống mạ, người nông dân rất căm ghét.
Nói một cách không kiêng dè thì cỏ lồng vực là thứ mà Sở Thấm ghét nhất. Vì trong quá trình nhổ cỏ lồng vực, phải hoàn toàn tập trung, nếu không lỡ như không cẩn thận sẽ nhổ trúng mạ thì không biết nên làm thế nào.
Lại thêm, khi mạ đ.â.m trúng người, sẽ đau đến da thịt. Thời tiết vừa nóng nực, mặt trời lại oi bức, nếu so ra thì cô thà tình nguyện đi đào mương nước!
Mà năm nay, lúc nhổ cỏ lồng vực còn phải làm thêm một việc: rải phân bón.
Sáng sớm, người trong thôn đứng ở sân đập lúa, chuẩn bị làm việc.
Hàn Định Quốc đang phân chia nhiệm vụ của hôm nay, nhiệm vụ quan trọng nhất của mấy ngày gần đây chính là rải phân bón.
Có người đang cầm cuốc thì hỏi: “Rải được à, tay người có thể nắm món đồ chơi này thật sao?”
Hàn Định Quốc: “Sao không thể? Câu nói này của ông, món đồ chơi này là phân bón, cũng đâu phải thuốc độc.”
Sở Thấm thầm nghĩ: đừng nói, vừa nghe đã thấy rất giống thuốc độc.
Người trong thôn không hiểu rõ phân bón hóa học, trước mắt vẫn hơi sợ hãi né tránh. Hàn Định Quốc đã làm công việc tuyên truyền rất lâu, nhưng vẫn phải nói đến miệng bốc khói mới có thể phân chia nhiệm vụ.
Ông ấy nói nội dung cụ thể của công việc: “Hôm qua đã phân chia lượng phân bón xong rồi, vừa đủ một mẫu đất một thùng. Đợi sau khi mặt trời lên mới có thể rải, kỹ thuật viên Mạc nói tốt nhất nên vừa nhổ cỏ lồng vực vừa rải, như vậy phân bón mới tan đều trong nước.”
Lại có người hỏi: “Tại sao phải đợi sau khi mặt trời lên mới rải, bây giờ đúng lúc nhổ cổ lồng n.g.ự.c thì rải luôn, không nóng không lạnh, thoải mái hơn nhiều.”
Cổ họng Hàn Định Quốc hơi nghẹn, nói: “Lời mà kỹ thuật viên Mạc nói chắc có lý của cô ấy, cứ làm theo là được, hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Ngược lại, Sở Thấm lại hiểu rõ, khoảng thời gian gần đây nhất, cô đã tìm kỹ thuật viên Mạc hai ba lần, nghe cô ấy giải thích lý do của việc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-212.html.]
Nói là sáng sớm có sương đọng lại bên trên mạ, nếu lúc này rải phân bón thì phân bón sẽ dính vào trên mạ. Mà sau khi phân bón dính vào bên trên mạ, rất có thể bị c.h.ế.t cháy, vậy nên mới cần mặt trời mọc để làm sương bốc hơi, sau đó mới có thể rải.
Đội trường Hàn uống một ngụm nước, có lẽ là để lấy lại bình tĩnh, giải thích lại một lượt những điểm quan trọng trong việc này để tránh có người gian dối, vi phạm.
Lúc này người trong thôn mới bị thuyết phục, đi làm các công việc khác trước, đợi mặt trời mọc và sương trên mạ tan hết thì mới đi lãnh phân bón hóa học được phân chia cho ruộng của mình.
DTV
Chín giờ sáng, mặt trời đã lên cao, đang là lúc bắt đầu cảm nhận được cái nóng. Trên đồng ruộng là một màu xanh ngát, cây mạ nhẹ nhàng đung đưa trong gió hiu hiu, tựa như biển xanh biếc.
Trong mỗi mảnh ruộng đều có người, Sở Thấm đang ở trong đó. Vào lúc này, cô đang đội mũ rơm, vì làm việc sẽ nóng nực nên cô mặc áo ngắn tay, quần thì ngược lại là quần dài, nhưng bởi vì phải xuống ruộng nên đã xắn ống quần lên, xắn lên đến trên đầu gối, thỉnh thoảng cô còn phải bắt đỉa bám trên chân bỏ vào trong ba lô không gian.
Sở Thấm cảm nhận sâu sắc ác ý của đỉa đối với cô, thật sự nghi ngờ liệu có phải thể chất của bản thân thu hút đỉa.
Đỉa là giun nước, ở địa phương được gọi là trùng hút máu, là một trong những thứ khiến người ta căm ghét nhất ở trong ruộng.
Bởi vì bị nó cắn sẽ rất nguy hiểm, không kịp thời lấy nói ra thì thậm chí nó có thể chui vào trong da thịt của con người.
Mà sau khi bị cắn cũng phải phòng ngừa vết thương bị sưng đau. Sở Thấm đã từng bị cắn vài lần, sau khi bị cắn mỗi ngày về nhà đều phải dùng i-ốt lau vết thương, nếu như cảm thấy đau nhức thì phải bôi thuốc kháng viêm.
Đâu thể nào luôn luôn dùng thuốc kháng viêm cho việc này, Sở Thấm sẽ đau lòng c.h.ế.t đi được.
Sau mấy lần bị cắn, Sở Thấm đã rút kinh nghiệm, mỗi ngày trước khi làm việc, đều cố tình dọn trống một cái ba lô kẻ sọc, sau khi cô giải quyết hết bốn con sói hoang thì ba lô kẻ sọc cũng coi như đủ dùng.
Tiếp đó sẽ bắt đỉa.
Vừa cấy mạ vừa bắt, sau này thì là vừa diệt cỏ lồng vực vừa bắt. Bây giờ thì không những diệt cỏ lồng vực, mà còn phải rải phân bón, nhưng động tác bắt đỉa cũng không dừng lại.
Chỉ là, địa điểm bắt đầu làm việc mỗi ngày đều không cố định, nhưng hễ là ruộng mà Sở Thấm từng ở thì có thể giảm rất nhiều đỉa, đây không phải là cô tự biên tự diễn, mà là người trong thôn đều nhận ra, chẳng qua vẫn chưa liên tưởng đến trên người Sở Thấm.
Chỉ tính tới bây giờ, đỉa trong ba lô không gian của Sở Thấm đã vượt quá trăm con, cụ thể bao nhiêu thì Sở Thấm cũng không đếm, nhưng cho thêm ớt và rau mầm tỏi thì cũng có thể xào được hai đĩa.
Không chỉ như thế, đỉa còn có thể bán, à không, là có thể đổi vài thứ để dùng.