Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:22
Lượt xem: 23
Vị là chua ngọt đúng tiêu chuẩn, vị chua đậm đà, đậm đến mức khiến Sở Thấm không ngửi thấy mùi đậu đũa nướng với cà tím và bánh bao thịt, xoang mũi đầy ắp mùi chua chua.
Sở Thấm thật sự nhịn không được, dùng đũa gắp sườn chua ngọt lên bắt đầu ăn, một hơi ăn ba cái mới bằng lòng chuyển đũa qua món đậu đũa nướng với cà tím.
Đậu đũa nướng với cà tím bị sườn chua ngọt lấn át mùi trở nên bình thường nhưng khi ăn vào miệng cũng thơm không kém hơn thịt là bao.
Ánh mắt Sở Thấm chợt sáng lên, múc mấy muỗng đậu đũa cà tím nướng bỏ vào trong cơm, lại gắp mấy miếng sườn chua ngọt, rút xương rồi trộn đều, khi đưa cà tím lẫn cơm, cô mở to hai mắt, giống như Tiểu Bạch đã quen ăn khoai lang bỗng nhiên được ăn thịt!
Tội lỗi tội lỗi, sao cô lại đi so đo với Tiểu Bạch chứ.
Trù nghệ mơ hồ cô buông xuống lại dậy sóng trong lòng, Sở Thấm quyết định một lần nữa, cô nhất định phải rèn luyện kỹ năng nấu nướng cho tốt.
Còn phải trồng cà tím và đậu đũa trong ruộng rau!
Ăn xong một nửa cơm Sở Thấm mới ăn bánh bao, cô chỉ nghe nói qua bánh bao nhà họ Mạnh ở xã Đông Hồ rất nổi tiếng, cũng không có ngon hơn so với hiệu ăn quốc doanh hay không.
Vỏ bánh bao rất mềm, nhân bánh bên trong cũng nhiều, cắn nột miếng là cắn được thịt.
Bánh bao là bánh bao nhân thịt hành, đáng ngạc nhiên là bên trong còn có măng khô và nấm, thịt đậm đà hương vị thơm ngon, khó trách nói bánh bao của hiệu ăn quốc doanh nếu đến nhất định phải gọi.
Sở Thấm nghĩ đến Thanh Minh cô sẽ làm bánh bao ăn, tiết Thanh Minh cũng sắp tới.
Tiết Thanh Minh năm ngoái cô chỉ vội vàng đi quét mộ cho cha nguyên chủ, mộ của mẹ nguyên chủ không đến, chỉ thắp nén hương ở nhà.
Lúc ấy cô cũng không chuẩn bị gì, chờ đến khi cô nhìn thấy phải mang theo tế phẩm và rượu đi tảo mộ mới hiểu được, à, thì ra phải tảo mộ như vậy.
Năm ngoái còn có thể nói một câu vừa mới dọn ra ngoài sống tự lập, cái gì cũng không biết.
Năm nay cô không thể không làm được, người khác làm thế nào cô cũng làm thế đó, còn phải đến thăm mộ mẹ nguyên chủ một chuyến.
Sở Thấm ăn nhanh xong bốn lạng cơm, ăn hai cái bánh bao, còn lại hơn phân nửa đĩa sườn chua ngọt và nửa đĩa đậu đũa nướng cà tím.
Những thứ này đều gói vào trong hộp cơm, cũng đủ cho cô ăn hai bữa tối nay và sáng mai.
Vui vẻ ăn cơm trưa xong, mang theo đồ ăn thừa đóng gói xong, Sở Thấm lại đến hợp tác xã mua bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-197.html.]
Lần này là mua xe đạp.
Hiện giờ trong hợp tác xã mua bán chỉ có xe đạp hiệu Song Yến, Sở Thấm không có cách nào lựa chọn, chỉ có thể mua cái này.
Cô bởi vì chuyện mua xe đạp còn tỉ mỉ tìm hiểu qua, đọc báo nói có một chiếc xe đạp kiểu Anh vô cùng tốt, nhưng chỉ có trên tỉnh mới có thể mua được, Sở Thấm chỉ có thể tiếc nuối buông bỏ.
Còn có mấy nhà máy hiệu xe đạp thành lập, qua hai ba năm có lẽ sẽ có nhiều lựa chọn, nhưng Sở Thấm không chờ được, cô cần gấp một chiếc xe đạp.
Nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán không hỏi nhiều, nói thẳng: “Đưa vé xe đạp cho tôi, đưa thêm cho tôi 128 đồng nữa.”
Sở Thấm đưa vé xe đạp và 128 đồng đã chuẩn bị sẵn, cố nén kích động trong lòng, dong xe đạp đi ra ngoài.
Thật tốt, đây là xe của cô. xuyên qua hơn một năm, cô cũng đã có xe có nhà.
Bởi vì cậu út Dương muốn cùng Sở Thấm về nhà, nên không ở nhà Hồ Uy lâu.
Ông ấy để lương thực ở nhà Hồ Uy, bất kể là Trần Thiên Chương có rảnh tới lấy hay là Hồ Uy nhờ người gửi cho anh ta đều được.
“Chà, xe mới toanh!” Cậu út Dương tán thưởng, mắt nhìn chằm chằm, lóe sáng.
Ông ấy cũng là yêu xe, xe cũ của mình tất nhiên không thể so với xe mới của Sở Thấm.
“Sau này cuối cùng cháu cũng không cần mượn xe nữa.” Sở Thấm vui vẻ ngồi lên xe, chờ một đường đến thôn Cao Thụ thì đã hoàn toàn quen với chiếc xe này.
Đi vào trong thôn, người trong thôn giật nảy mình.
DTV
Thím Sở trừng mắt, “Loảng xoảng” một tiếng cái bát cho gà ăn rơi trên mặt đất, vội vàng chạy ra: “Sở Thấm! Cháu lấy xe ở đâu ra vậy?”
Sở Thấm ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào: “Thím ơi, cháu vừa mới mua đấy.”
Thím Sở đi quanh xe, sờ thân xe khiếp sợ hỏi: “Cháu lấy vé từ đâu?”
Sở Thấm nghi hoặc: “Cậu út Dương của cháu giúp cháu tìm, thời gian trước vừa cho cháu, cháu chưa nói với thím sao?”
Thím Sở trừng mắt: “Tất nhiên chưa nói.”