Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:20
Lượt xem: 25
Sở Thấm kinh ngạc, dọc theo đường đi mở to mắt nhớ kỹ đường, chờ cô có xe đạp, khi lên thị trấn cũng phải đi đường này.
Tới gần giữa trưa, cậu út Dương chuẩn bị đến nhà Hồ Uy ăn cơm, suy nghĩ một chút, vẫn hỏi Sở Thấm: “Muốn đi cùng cậu không?”
Cũng không phải ông ấy không muốn dẫn Sở Thấm đi, mà khả năng cao là Sở Thấm không muốn đi.
Qua việc ở chung ông ấy hiểu Sở Thấm, không thích gặp người lạ, cũng không thích đi tới nhà người khác.
Quả nhiên Sở Thấm lắc đầu: “Cháu không đi, cháu còn muốn đến hiệu ăn quốc doanh ăn cơm, nghe nói bánh bao hấp và sườn chua ngọt của hiệu ăn quốc doanh rất ngon.”
Cậu út Dương: “…” Ông ấy biết ngay mà.
Ông ấy không khuyên nữa, lại hỏi: “Muốn cậu đi mua xe đạp với cháu không?”
Sở Thấm lại lắc đầu: “Không sao, cháu tự mua được. Cậu cứ đi đi, chờ mua xe đạp xong cháu tự đạp về nhà cũng được.”
Cậu út Dương nhíu mày: “Cháu tự về? Hay là chờ cậu đi cùng đi, cháu là con gái đi một mình trên đường rất nguy hiểm.”
Sở Thấm muốn nói “không”, nhưng trước đã từ chối cậu út hai lần rồi, thế là cô đành nuốt chữ “không” trong miệng về.
DTV
“Được ạ, khi nào cậu về nhà, đến lúc đó cháu sẽ chờ cậu ở cửa hàng.” Cô nói.
Cậu út Dương ngẫm lại: “Cậu ăn cơm xong, khoảng mười hai giờ rưỡi.”
Sở Thấm gật gật đầu, chờ cậu út Dương đi thì đi tới hiệu ăn quốc doanh.
Hiệu ăn quốc doanh này nghe nói mở vào đầu năm nay, khai trương đến nay chưa tới hai tháng, trước kia là một hiệu ăn tư nhân.
Bởi vì trước kia thuộc tư nhân, trang trí tương đối hoành tráng, cửa ra vào và sổ đều được sơn mới, còn được thay kính thủy tinh mới.
Trong hiệu ăn có tổng cộng tám cái bàn, mới vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ nồng đậm, là vị chua ngọt của sườn xào chua ngọt.
Nước miếng Sở Thấm lập tức trào ra, nuốt xuống không chút khách khí móc tiền và phiếu lương thực ra: “Cho một phần sườn chua ngọt, hai cân. Cho bốn cái bánh bao thịt, cuối cùng lại đến đậu đũa nướng cà tím. À, bốn lạng cơm nữa.”
Nhân viên phục vụ ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đã hết chưa, tôi thấy chắc chắn cô ăn không hết, có mang hộp cơm không?”
Sở Thấm dừng một chút: “Không mang theo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-196.html.]
Nhân viên phục vụ: “Không mang theo thì đừng gọi nhiều như vậy.”
Sở Thấm: “Tôi nghĩ một chút, vậy thôi, lát nữa tôi đến hợp tác xã mua bán mua.”
Đúng là cô cần một hộp cơm, dứt khoát muốn mua nồi mà tích góp vé công nghiệp chưa đủ, có tấm còn sắp hết hạn, mua hộp cơm vừa đúng lúc.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, cô gái này ăn mặc bình thường, mà làm ra chuyện vì đóng gói mà đi mua hộp cơm?
Cô cũng không nói nhiều, đi gọi đầu bếp nấu ăn.
Sau đó cô đến hợp tác xac mua bán cách đó không xa mua hộp cơm, hộp cơm là hộp cơm nhôm và hộp cơm tráng men, Sở Thấm suy nghĩ một chút, quyết định nên mua hộp cơm tráng men.
Trong nhà không phải có cốc tráng men và chậu tráng men sao, thêm một hộp cơm tráng men vừa đủ một bộ.
Sau khi mua xong hộp cơm trở lại hiệu ăn quốc doanh, cô mượn nước người ta cẩn thận rửa sạch hộp cơm, sau đó ngồi xuống chờ mang thức ăn lên.
Đây là lần đầu tiên Sở Thấm đến quán ăn, cô ngồi trên ghế, hai tay đặt ở mặt bàn, sờ sờ, ừm, không có dầu mỡ. Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, cũng không có mạng nhện và bụi bặm.
Rất tốt, khó trách người trong thôn đều muốn đến hiệu ăn quốc doanh một lần.
Thật chứ đừng nói, có vài người có lẽ cả đời cũng thể đến hiệu ăn quốc doanh, đặc biệt là người ở nông thôn.
Hiệu ăn quốc doanh hiện giờ chỉ có ở thị trấn, ít nhất ở huyện Tân Minh bọn họ là như thế, hai thị trấn sát vách thậm chí còn không có.
Hơn nữa đến hiệu ăn quốc doanh ăn cơm không chỉ đắt, còn phải tốn thêm tem phiếu thực phẩm và phiếu thịt, nghĩ như thế, đại đa số mọi người đều nguyện ý tự mình mua lương thực mua thịt về nhà ăn.
Sở Thấm tự nhận là keo kiệt, nhưng thật đúng như lời thím Sở nói là cô tiêu tiền như nước.
Nhưng Sở Thấm không cảm thấy như vậy, cái này gọi là khao mình.
Lúc đến thưởng cho mình bằng cách hiệu ăn quốc doanh ăn cơm, lúc làm việc đồng áng bữa nào cũng ăn thịt tự khao mình, hôm nay trời lạnh phải may một chiếc chăn mới và thưởng cho mình bằng cách đốt than củi mỗi ngày.
Người đã từng c.h.ế.t một lần sẽ càng tốt với bản thân hơn, vậy nên Sở Thấm luôn hào phóng với chính mình.
Giữa trưa, trong hiệu ăn quốc doanh dần đông người hơn, đồ cô gọi cũng đã có đầy đủ.
Sườn xào chua ngọt là một đĩa lớn, xem ra đúng là khoảng hai cân, trước hết chiên giòn, sau đó nấu thành vị chua ngọt, thịt mềm mà không khô, từng thớ thịt vẫn còn mọng nước.