Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:13
Lượt xem: 29
Sáng sớm hôm sau.
Sở Thấm ăn điểm tâm, cô ăn bánh nhân thịt lợn hành lá.
Lấy một ít bột mì thêm nước vào nhào bột, chia thành từng miếng nhỏ. Băm thịt lợn, cho nhiều hành tây dại vào, nêm gia vị rồi gói thành hình nhỏ, ấn thành hình bánh bỏ vào chảo chiên.
Công việc thể lực nặng nề cần có dầu và cacbohidrat trợ lực, Sở Thấm sẽ không vì nhặt hạt vừng mà mất dưa hấu, thân thể là ưu tiên hàng đầu, cho nên cô rất hào phóng thưởng cho mình.
Sở Thấm làm khoảng chừng mười cái bánh nhân thịt lợn hành, buổi sáng ăn bốn cái với uống sữa bò, còn trên dưới sáu cái ăn tối và trưa.
Suy nghĩ một chút, lại luộc mười quả trứng, ba lô có ba ngăn trống, bỏ trứng luộc vào một ngăn.
Cô buộc dây thừng quanh hông, giắt cái d.a.o mổ lợn bén trên lưng, bỏ cây gậy lớn vào gùi sau lưng, cuối cùng là cuốc, cầm trên tay.
Tóc búi cao, quần áo ăn mặc gọn gàng, cứ như vậy trang bị đầy đủ ra cửa, tới mức Hoàng Đậu Tử đang múc nước bên sông sợ rơi cả thùng xuống đất.
Sở Thấm nghe được động tĩnh, nhẹ liếc mắt một cái, lông cả người Hoàng Đậu Tử lạnh buốt dựng thẳng.
Ai ya, đây chính là sát thần xuất động.
Anh ta không dám nhìn nhau nữa, chào hỏi với ánh mắt lơ đãng, sau đó xách nước chạy như bay về nhà, dọc theo đường đi bọt nước văng khắp nơi, chỉ sợ lúc về đến nhà chỉ còn nửa thùng nước.
Sở Thấm không thèm để ý tới anh ta, từ con đường nhỏ đi thẳng lên núi Thanh Tuyền. Đã lâu cô không tới, mắt nhìn đường tai nghe tám phương, chú ý quang cảnh và động tĩnh xung quanh.
Mùa xuân quả nhiên là mùa sinh trưởng, thời gian gần đây trên núi ít có người đến thì mọc ra rất nhiều rau dại xanh biếc.
Nói vậy chứ qua hai ngày nữa, đội trưởng Hàn cũng phải cho các thôn dân nghỉ ngơi, mùa này mọi người đều sốt ruột lên núi hái rau dại.
Dọc đường có rau dại Sở Thấm cũng không bỏ phí, phàm là gần cô đều hái, hơi xa một chút thì bỏ qua đi một chút dừng một chút gần một giờ mới tới núi Thanh Tuyền.
Cứ như vậy, trong giỏ tre của cô chứa đầy các loại rau dại, về sau này thiếu chút nữa cũng không đựng nổi.
Khi Sở Thấm vào phạm vi núi Thanh Tuyền thì dừng bước nghỉ ngơi một lát, nơi này rất nguy hiểm, cô phải điều chỉnh trạng thái của mình tốt nhất trước khi đi vào.
Về phần gùi đặt ở ven đường khi xuống núi sẽ đi qua, đeo trên người không tiện.
Khoảng chừng qua mười phút, nghỉ ngơi xong.
Lần này Sở Thấm tập trung tinh thần, khi đi sự chú ý đạt mức cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-191.html.]
Năm nay núi Thanh Tuyền rõ ràng càng nguy hiểm hơn, Sở Thấm dựa vào kinh nghiệm đời trước có thể cảm giác được.
Dù sao năm nay thiếu nước, mực nước suối trong núi giảm xuống, điều này giống như việc sự tranh giành của động vật càng mạnh hơn.
Sở Thấm đi vào trong, sau đó đi sâu hơn vào.
Sau khi đi vào trong núi Thanh Tuyền, thỉnh thoảng Sở Thấm có thể nghe được tiếng động tĩnh của động vật hoang dã, nhưng bước chân cô vẫn không dừng.
Nơi này là nơi săn b.ắ.n mà vào mùa đông trong thôn cũng ai không dám đặt chân, Sở Thấm thật sự tài cao gan lớn.
Cô chọn một thân cây cao lớn chắc chắn, cẩn thận leo lên cây, leo lên gần đỉnh.
Phải trèo lên đỉnh núi cao nhất mới thấy núi đồi xung quanh đều nhỏ bé*, cô có thể thu hết khung cảnh nơi đây vào đáy mắt.
Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (là một câu trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ)
DTV
Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu (là một câu trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ)
Sở Thấm lấy kính viễn vọng từ trong n.g.ự.c ra, thứ này trước mắt không tiện cho người khác xem, chỉ có thể giấu đi.
Cô tận dụng kính viễn vọng có thể nhìn xa hơn, quan sát gần mười phút, sau khi xác nhận bây giờ xung quanh này không có con mồi cỡ lớn thì chậm rãi bò xuống gốc cây, bắt đầu tìm kiếm tung tích con mồi, phân tích xem con mồi sẽ đi qua nơi nào, cuối cùng đào bẫy trên lối mà con mồi đi qua.
Trước kia Sở Thấm cũng từng đào qua mấy cái bẫy, cô còn nhớ rõ vị trí, sau khi đào xong bẫy mới, liền đi sửa sang lại bẫy cũ.
Lần này bên trong núi Thanh Tuyền có khoảng bảy cái bẫy, Sở Thấm cũng không tin vận may mình sẽ kém như vậy, không có con mồi nào lọt hố!
Lúc này cô bố trí xong cái bẫy cuối cùng, hài lòng vỗ tay.
Cầm lấy cuốc đứng dậy, bỗng nhiên người dừng lại, lông tơ toàn thân dựng thẳng m.á.u trong người ứ đọng, gần như là dựa vào bản năng mà nhảy về phía trước.
“Răng rắc…”
Cô giẫm gãy cành câu, nhưng cô không để ý tới, cũng ném luôn cái cuốc đang cầm, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, chạy thẳng đến cái cây gần cô nhất, dùng tốc độ tàn ảnh bò lên cây.
Toàn bộ quá trình không quá mười giây.
Trên tán cây, Sở Thấm ôm chặt thân cây, cắn răng run rẩy, thân thể run bần bật.
Cô dường như không nghe thấy âm thanh nào khác, lỗ tai bị tiếng tim đập của mình phóng đại.
Phải nửa phút sau cô mới cử động chân phản ứng, nhìn xuống dưới gốc cây, chỉ thấy có một con sói hoang trưởng thành to khỏe ngồi chồm hổm dưới gốc cây!