Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:03
Lượt xem: 19
Lần này tới lượt Dương Tiểu Hưng kinh ngạc. Ông ấy giật mình hỏi: “Anh biết nó hả?”
Trần Thiên Chương cũng hoảng hốt lắm: “Tôi chưa nói với các anh hả, tôi làm việc trong nhà máy thép mà.”
Hồ Uy vỗ tay cái bốp: “Anh nói tôi nghe rồi, nhưng tôi lại quên mất cháu ngoại của Tiểu Hưng cũng từng làm giúp ở nhà máy thép.”
Dương Tiểu Hưng có nằm mơ cũng không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, thái độ với Trần Thiên Chương cũng càng thêm thân thiết, còn bật cười nói: “Dựa theo tính cách của cô cháu ngoại đó của tôi, nếu anh biết nó thì hẳn là người quen của nó rồi. Chà, hay là mai anh tới nhà tôi ăn bữa cơm đi.”
Trần Thiên Chương vội vàng từ chối: “Không được đâu anh Hưng, tôi phải mau chóng về lại thành phố, chứ để người già ở nhà một mình tôi không yên tâm.”
Cũng phải, với cả Dương Tiểu Hưng chỉ là nhất thời nổi hứng, nếu anh ta đã từ chối ông ấy cũng sẽ không níu kéo.
Chợt, Trần Thiên Chương rút tấm phiếu xe đạp ra, bảo: “Nhà tôi đã có xe đạp rồi, còn tờ này là do tôi vô tình có được, hay để tôi đổi với anh nhé?”
Dương Tiểu Hưng ngạc nhiên: “Thật không?”
“Chuyện này mà còn giả được sao, sớm muộn gì tôi cũng phải đổi nó đi thôi mà.”
Dương Tiểu Hưng suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý: “Anh muốn đổi cái gì, lương thực hả?”
DTV
Trần Thiên Chương gật đầu: “Đổi lương thực đi, ngoại trừ lương thực tôi cũng chẳng còn thiếu gì nữa, với lại thứ như lượng thực càng nhiều càng tốt mà.”
Dương Tiểu Hưng gật đầu đồng ý. Ông ấy cũng không biết liệu Sở Thấm có lấy ra đủ số lương thực có giá trị ngang với tấm phiếu đó không nữa. Nếu không đủ, ông ấy lại phải chạy một chuyến giúp cô lấy lương thực.
Nghĩ đến đây, Dương Tiểu Hưng lại đau hết cả đầu, hầy!
Sau khi cất kỹ tờ phiếu xe đẹp, ông ấy quyết định ngày mai sẽ mang tới cho Sở Thẩm, nhờ mua bán mà cô đã kiếm được một khoản tiền, hẳn cũng đủ để mua xe đạp.
Hôm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-185.html.]
Sớm tinh mơ, trong gió vẫn còn chút hơi lạnh, xen lẫn hương của bùn đất và cỏ cây.
Tối qua trời hạ một cơn mưa nhỏ, trận mưa này cũng rất đúng lúc, nhờ vậy mà mấy hôm nay Sở Thấm cũng không cần ra ruộng tưới nước cho khoai lang.
Đầu tiên, cô kéo tấm màn tranh ra, rồi mở cửa sổ cái “két”, đập vào mắt là khung cảnh sương trắng lượn lờ quanh đỉnh Thanh Sơn phía xa xa, thoạt nhìn cứ như tiên cảnh chốn nhân gian vậy.
Sở Thấm hít sâu một hơi, cột đại mái tóc dài ra sau gáy, một ngày mới lại bắt đầu.
Sáng nay cô ăn cơm với thịt nai kho còn dư tối qua, lại xào thêm một đĩa rau. Thật sự không có cách nào, dạo này công việc rất nhiều, ngày nào cũng phải làm từ sáu giờ rưỡi sáng tới tận mười một giờ rưỡi trưa, liền tù tì năm tiếng đồng hộ, nếu không ăn thứ gì đó chắc bụng thì thật sự không chịu nổi.
Sở Thấm tiện tay lấy cà rốt sấy khô ra, lần này cà rốt sấy khô cô làm là vị cạy, ăn rất đưa cơm.
Cơm nước xong thì chuẩn bị bắt tay vào làm việc thôi.
Công việc hôm nay nặng hơn hôm qua rất nhiều, Sở Thấm được phân công đi đào kênh nước từ trong thôn tới sông Thượng Khê.
Sở Thấm sợ ngây người.
Sao đội trưởng Hàn bỗng quyết đoán quá vậy, đang yên đang lành thế mà lại nảy ra ý định dẫn nước từ sông Thượng Khê về thôn, đây chính là một công trình lớn đó, không cùng một đẳng cấp với việc đào kênh trong thôn đâu.
Người trong thôn cảm thấy rất khó hiểu với quyết định này, nhưng Sở Thấm chẳng nói nhiều đã lập tức giơ tay đồng ý.
Bớt giỡn, cô đã muốn làm vậy từ lâu rồi, chẳng qua khi đó cô cho rằng chắc chắn đội trưởng Hàn sẽ không đồng ý nên mới không nói ra thôi.
Nguyên nhân là vì chỉ mỗi việc khuyên ông ấy đào kênh trong thôn thôi đã vô cùng khó khăn rồi, năm lần bảy lượt nói mỏi cả miệng, rách cả da mới thành công đấy.
Có điều nếu đoạn kênh này được nối thông, từ giờ về sau dù đất đai trong thôn có khô cằn tới cỡ nào cũng sẽ biến thành ruộng tốt.
Rõ ràng đây là một việc mà lợi ích nó mang lại sẽ kéo dài vĩnh viễn, chỉ cần chịu khổ một chút giai đoạn đầu, chỉ chút xíu thôi, chứ không khổ lâu đâu.
Sở Thấm bắt đầu làm việc.