Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:34:01
Lượt xem: 27
Trần Thiên Chương: “… Cái này thì khác kiểu gì?”
Chuyện này mà cũng khác được nữa hả?
“Ấy, anh hiểu lầm rồi.” Hồ Uy mỉm cười: “Lúc mẹ Tiểu Hưng sinh anh ấy ra thì đã tái giá, trong cuộc hôn nhân trước bà ấy đã có hai người con, một trai, một gái, cha của anh ấy cũng đi bước nữa, trước đó đã có hai đứa con gái, nói tóm lại trong nhà, anh ấy là nhỏ nhất. Thấy anh ấy nhiều anh chị em vậy thôi, nhưng thật ra dù là trong nhà hay trong thôn cũng đều chỉ có một mình.”
Trần Thiên Chương há hốc mồm.
Trời, phức tạp thật sự.
Đêm dài, dưới ánh trăng mờ ảo, Dương Tiểu Hưng đẩy lương thực đi vào nhà Hồ Uy, dọc đường đi không bị ai chú ý thấy cả.
“Có vậy thôi đó, anh qua kiểm lại đi.” Ông ấy mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế, chỉ tay vào đống lương thực trên xe đẩy, sau đó lấy tay quạt điên cuồng để tạo gió: “Mệt c.h.ế.t đi được, dạo này khó mua lương thực ghê, khó hơn năm ngoái nhiều lắm luôn.
Hồ Uy ngạc nhiên: “Thật không?”
Dương Tiểu Hưng gật đầu, như vô tình lỡ lời: “Người làm nông bọn tôi nhạy bén lắm, đôi lúc thấy thời tiết không ổn sẽ lập tức trữ chút lương lại ngay, nếu anh có dư thì cũng mua nhiều một chút để trong nhà đi.”
Hồ Uy rất tin lời Dương Tiểu Hưng: “Vậy tôi sẽ đi mua thêm, đúng rồi, lão Ngô nhờ tôi hỏi anh là có còn bắt được con heo rừng nào to giống con năm ngoái không, nếu có thì ông ta sẽ ra giá cao để mua lại.”
Dương Tiểu Hưng nhíu mày: “Sao ông ta lại đuổi tới tận chỗ anh để hỏi rồi, mấy con như heo rừng làm gì dễ bắt như vậy, tôi sắp bị ông ta làm phiền chết, trốn biệt tăm tận mấy tháng mà vẫn chưa chịu buông tha cho tôi nữa.”
Hồ Uy mỉm cười: “Một con heo rừng lớn như vậy mà anh cũng bắt được thì chứng tỏ anh có đủ năng lực để bắt con thứ hai chứ sao, làm gì mà buông tha dễ dàng cho anh được. Nói tới là tôi lại thèm thịt đây này.”
“Có thèm cũng chẳng còn cách nào đâu…” Nói được một nửa, Dương Tiểu Hưng chợt nhớ tới cô cháu ngoại hở ra là lại chạy biến lên núi, hơn nữa lúc nào cũng rất may mắn, tìm được con mồi ngon, thế là nhất thời cũng không dám khẳng định quá chắc, chỉ đành trả lời nước đôi: “Anh bảo ông ta im lặng xíu đi, nếu lại bắt được heo rừng, chắc chắn tôi sẽ tìm tới ông ta đầu tiên. Tất nhiên, không cần trả nhiều tiền đâu, chuẩn bị thêm lương thực là được rồi.”
Nếu thật sự là do Sở Thẩm bắt được, dựa theo tính cách cần lương không cần tiền của cô, nhất định sẽ chọn đổi lương thực.
Nói hết câu thì bên phía Trần Thiên Chương cũng đã kiểm tra xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-184.html.]
Anh ta mặt mày hớn hở, lôi xấp phiếu để trong túi ra: “Làm phiền anh Hưng rồi, đủ ký, chất lượng cũng cực kỳ tốt.”
Dương Tiểu Hưng vỗ vai anh ta: “Chắc, hai chúng ta là ai chứ, anh đã gọi tôi một tiếng anh, chẳng lẽ tôi còn lừa cậu nữa hay sao.”
Dứt lời, ông ấy cụp mắt, vô tình nhìn lướt qua đống phiếu trong tay anh ta, và hình như trong số đó có một tấm phiếu xe đạp.
Trái tim Dương Tiểu Hưng nảy lên thình thịch, trong đầu bỗng nhớ tới chuyện Sở Thấm tìm mình hỏi về phiếu xe đạp, bèn không kiềm được mà hỏi ra khỏi miệng: “Thiên Chương, cậu có phiếu xe đạp hả?”
Trần Thiên Chương gật đầu, đếm đủ số tờ tiền giấy rồi đưa cho Dương Tiểu Hưng, đồng thời hỏi: “Ừm, anh Hưng cần phiếu xe đạp hả?”
Dương Tiểu Hưng lắc đầu rồi lại gật đầu, than thở nói: “Hầy, là cô cháu ngoại của tôi muốn mua. Con bé đã tìm tôi hỏi thăm từ lâu, nhưng dù đã để ý giúp con bé được một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa thấy đâu cả.”
DTV
Hồ Uy ngạc nhiên: “Là con gái của chị cả bên mẹ anh hả, con bé muốn mua xe đạp sao?”
Dương Tiểu Hưng mỉm cười: “Không phải, là con gái của chị hai tôi, chính là đứa nhỏ tôi dẫn tới nhà máy thép để làm hồi năm ngoái đó, có lẽ anh đã quên nhưng lúc ấy anh còn gặp mặt con bé một lần nữa cơ.”
Hồ Uy lập tức nhớ ra: “Chính là cô gái không thích nói chuyện kia hả?”
Dương Tiểu Hưng phản bác: “Giờ nó nói nhiều lắm, hồi đó chắc là do chị hai của tôi mới mất chưa bao lâu thôi.”
Nghe hai người họ nói chuyện, trên mặt Trần Thiên Chương dần để lộ vẻ ngạc nhiên.
Anh ta hỏi lại: “Nhà máy thép hả?”
Dương Tiểu Hưng gật đầu: “Là nhà máy thép trong thị trấn đó.”
Trong đầu Trần Thiên Chương bỗng hiện lên bóng dáng một người, khó tin hỏi: “Họ Sở?”
Sở gì thì anh ta quên rồi, chỉ nhớ cô gái đó làm giỏi lắm, bản thân thường xuyên sợ ngày nào đó cô sẽ c.h.ế.t đột ngột rồi liên lụy đến mình.
Anh ta còn nhớ phương pháp sấy khoai lang là do cô chỉ cho, cũng vì vậy mà anh ta mới tới huyện Tân Minh, sau đó thông qua bạn bè làm quen với Hồ Uy.