Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:57
Lượt xem: 12
Sở Thấm không hỏi nhiều, bởi vì sắp tới ký túc xá của trường rồi.
Trường này gọi là trường Dương Tử Câu, bên trong không chỉ có tiểu học mà còn có cả cấp hai, cấp ba thì phải lên thị trấn mới có trường. Tóm lại trước mắt, trong huyện Tân Minh không có một thôn nào có trường cấp ba cả.
DTV
Diện tích trường học không quá lớn, tuy nói là nhận cả học sinh tiểu học lẫn trung học cơ sở, nhưng trong các thôn cũng có không ít trường tiểu học tự xây của họ.
Ví dụ như thôn Tịnh Thủy chẳng hạn, hồi bé nguyên chủ cũng đi học ở trường tiểu học của thôn Tịnh Thủy, và hầu như đứa trẻ nào trong thôn cũng theo học ở đó cả. Lên trung học cơ sở thì học sinh sẽ ít đi nhiều. Cụ thể ít hơn bao nhiêu ư? Chí ít là một nửa.
Vì vậy số học sinh cấp hai trong trường Dương Tử Câu không nhiều, do đó cũng không xây thêm ký túc xá, chỉ cần dọn dẹp vào căn phòng học trống rồi kê thêm giường tầng vào là đủ chỗ ở.
Còn kỹ thuật viên Mạc thì sống ở phòng bảo vệ.
“Đúng, chính là phòng cho bảo vệ canh cửa.” Trịnh Quân vừa dẫn Sở Thấm đi về phía phòng bảo vệ, vừa thì thầm: “Cô ấy thích ở một mình, muốn có không gian riêng, không thích bị nhét chung một chỗ với học sinh.”
Cho dù gian ký túc xá kia chỉ có hai học sinh nữ ở. Phải biết, những phòng khác đều là mười sáu người một phòng, vì nghe nói cô ấy không ở nhà của đội viên nên trường mới đặc biệt bảo những học sinh khác chen chúc một chút, để chừa ra một căn phòng rộng rãi cho cô ấy.
Ai ngờ đâu người ta lại không muốn, thà ở phòng bảo vệ chật hẹp còn hơn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới nơi.
Bên ngoài phòng đậu một chiếc xe đạp, cửa phòng mở toang, có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh truyền ra từ bên trong.
Trịnh Quân im lặng chỉ tay vào trong phòng, nụ cười hiển lộ trên môi, ý bảo cô ấy sẽ không vào đâu. Cô gái này tính ra cũng thông minh, biết dẫn Sở Thấm tới đây là một việc cũng chẳng tốt đẹp gì, vì chẳng khác nào đang nói cho người ta biết rằng cha cô ủng hộ Sở Thẩm, thế nên mới nhất quyết không lộ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-181.html.]
Sở Thấm cũng hiểu điều này, sau khi gật đầu cảm ơn thì tiến về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin chào, có kỹ thuật viên Mạc ở đó không?”
Hai người đang nói chuyện bên trong lập tức dừng lại, cùng nhìn ra ngoài.
“Có, sao thế?” Cô gái ngồi cạnh cửa sổ nói với ra: “Tìm tôi có gì không?”
Sở Thấm cong môi, nở nụ cười ấm áp: “Xin chào kỹ thuật viên Mạc, tôi là người ở thôn Cao Thụ, tên Sở Thấm, đại đội trưởng và bí thư của thôn chúng tôi muốn mời cô tới thôn Cao Thụ hướng dẫn mọi người cày bừa vụ xuân mấy ngày, không biết là cô có rảnh không nhỉ?”
“Sở Thấm của thôn Cao Thụ!”
Kỹ thuật viên Mạc còn chưa lên tiếng, đại đội trưởng của thôn Khê đầu đã sốt ruột hét lên: “Cô gái à, cô có biết trước biết sau không vậy, rõ ràng tôi đến trước mà.”
Sở Thấm nghĩ thầm, vội vàng như thế, nghĩa là kỹ thuật viên Mạc vẫn chưa đồng ý đúng không?
Cô bèn cười khì đáp: “Chuyện này đâu cần phải xét đến trước đến sau, cậu mời của cậu , tôi mời của tôi, đâu có liên quan gì tới nhau.”
Đại đội trưởng của thôn Khê Đầu họ Tiết, và thật ra cũng xem như là có chút quan hệ họ hàng với Sở Thấm. Bà nội của ông ta là người của thôn Tịnh Thủy, là chị em họ với bà nội của mẹ nguyên chủ, kiểu cùng ông bà nội ấy. Nhưng hai nhà đã nhiều năm không qua lại, Sở Thấm cũng rất đau đầu với quan hệ họ hàng của mình, sau khi trầm ngâm hồi lâu mới nghĩ ra được cách xưng hô: Cậu Tiết
Do hai bên cách nhau quá xa, nên ngoại trừ họ hàng nội ngoại thân thiết, cô đã nghĩ ra một “bí quyết vạn năng”. Bên họ nội, ngoại trừ chú Sở, tất cả họ hàng không lớn hơn cha của nguyên chủ đều sẽ gọi bằng cô, bằng chú. Còn bên họ ngoại, trừ dì cả và cậu út, tất cả người thân xấp xỉ mẹ nguyên chủ sẽ gọi là dì, là cậu hết.
Còn những người lớn tuổi hơn thì đều là ông, bà.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng mối quan hệ rắc rối này, cuối cùng Sở Thấm cũng biết gọi thế nào cho phải phép, khiến thím Sở vui ra mặt. Vì ở chỗ này, “biết cách xưng hô” chính là tiêu chuẩn đánh giá liệu một đứa trẻ đã trưởng thành hay chưa, vì điều đó chứng tỏ rằng nó đã có khả năng tự xử lý và duy trì quan hệ giữa người với người xung quanh mình, không cần người lớn đứng bên giúp đỡ nữa.