Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:55
Lượt xem: 16
Trịnh Đắc Quân nhìn Sở Thấm một lượt, bỗng mở miệng hỏi: “Cô là chiến sĩ thi đua ngày nào cũng nhận được số công điểm tối cao của thôn Cao Thụ đó hả?”
Sở Thấm thấy hơi xấu hổ, thật sự không ngờ tới cả tên còn chưa nói mà người ở Dương Tử Câu đã nhận ra cô rồi.
Cô gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng, chào đội trưởng Trịnh, tôi là Sở Thấm.”
Mắt thường cũng thấy được thái độ của Trịnh Đắc Quân lập tức dịu đi nhiều, trong mắt còn thoáng hiện vẻ tán thưởng, xem ra rất thích kiểu đội viên chăm chỉ như Sở Thấm.
Trịnh Đắc Quân cả giận nói: “Cô tới thật không đúng lúc, mấy phút trước đại đội trưởng của Thôn Khê Đầu cũng đến, bảo là muốn mời kỹ thuật viên Mạc tới thôn họ giúp một tay.”
Sở Thấm tiếc nuối chớp mắt, lại lập tức khôi phục vẻ phấn chấn mà nói: “Kỹ thuật viên Mạc hả? Thế hẳn là kỹ thuật viên Mạc vẫn chưa đồng ý với họ nhỉ?”
Nếu chưa đồng ý, nghĩa là cô vẫn còn cơ hội.
Trịnh Đắc Quân không ngờ, cô chiến sĩ thi đua nổi tiếng này lại lỗ mãng tới vậy.
Một cô gái nhỏ còn chưa lớn bằng nửa đại đội trưởng thôn Khê Đầu như cô mà cũng dám một thân một mình đi đoạt người với người ta sao?
Trong đầu Trịnh Đắc Quân nghĩ, cũng thẳng thắn hỏi cô như vậy.
Hiếm được một lần Sở Thấm tỏ ra ngượng ngùng: “Mời người theo quy trình thì sao lại gọi là đoạt chứ, với cả chắc gì kỹ thuật viên Mạc đã đồng ý, đều là làm việc cho thôn mình mà, nói đoạt khó nghe lắm.”
Cùng lắm chỉ có thể nói là hớt tay trên thôi.
DTV
Trịnh Đắc Quân không khỏi bật cười: “Được thôi, cô cứ dựa theo quy trình mà đi mời người đi, kỹ thuật viên Mạc đang ở ký túc xá của trường, cô biết đường tới đó không, nếu không để tôi gọi con gái tôi dẫn cô đi.”
Sở Thấm biết ký túc xá của trường nằm ở đâu nên định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì từ trong nhà đã vọng ra tiếng ai đó: “Con, con đi cho! Để con dẫn cô ấy đi.”
Ngay sau đó, từ trong nhà chạy ra một cô gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt thuộc kiểu “khuôn trăng đầy đặn” hiếm thấy, có lẽ vì thường xuyên xuống ruộng làm việc nên nước da không quá trắng, chỉ có thể xem như là bánh mật khỏe khoắn.
Dáng người không hề gầy gò đơn bạc, cũng chẳng mập mạp mà trông rất khỏe mạnh, mặt tròn, má hây hây, hai mắt to tròn, sáng ngời, tóc tết đuôi sam, hất ra trước ngực, tươi tán vô cùng.
Nhân lúc Trịnh Đắc Quân còn chưa hoàn hồn, cô ấy đã vội kéo Sở Thấm chạy như bay: “Nhanh lên nào, thời gian không chờ ai cả đâu. Xe của cô cứ đậu lại trong sân nhà tôi đi, khi nào xong thì về lấy sau.”
Trước giờ Sở Thấm rất sợ kiểu người dạn dĩ này, vội bảo: “Tôi biết đường đến ký túc xá mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-180.html.]
Với cả, chẳng phải lái xe tới đó sẽ nhanh hơn là đi bộ sao?
Cô ấy mỉm cười, xấu hổ nói: “Không sao đâu, coi như cô giúp tôi đi, cha tôi chuẩn bị sai tôi đi làm việc nên có thể kéo được tới đâu hay tới đó. Đúng rồi, cô tên Sở Thấm phải không? Tôi từng nghe cha nhắc đến cô đó, luôn miệng khen cô lợi hại thế này thế kia, công điểm mỗi ngày kiếm được gấp ba lần tôi lận.”
Trong mắt cô ấy ánh lên sự hâm mộ, còn nghiêm túc quan sát Sở Thấm vài lần, như muốn xem thử sao cô có thể dùng cái cơ thể nho nhỏ này kiếm được nhiều công điểm tới vậy.
Sở Thấm không nói câu nào, đúng hơn là còn chưa kịp mở miệng thì cô gái này đã tía lia một tràng dài rồi.
“Tôi tên Sở Thấm, cô tên gì?” Cô hỏi.
“A, đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu nhỉ, tôi tên Trịnh Quân, tính ra tên của hai chúng ta cũng hợp ghê á.”
Sở Thấm: “…”
Cô gái Trịnh Quân này còn hay nói hơn của Trương Phi Yến nữa.
Nếu cô ấy tình nguyện dẫn Sở Thấm đi, thế cô cũng yên tâm đi theo cô ấy.
Trịnh Quân dẫn cô tới ký túc xá của trường bằng đường tắt, vừa chạy vừa nói: “Kỹ thuật viên Mạc trông lạnh lùng vậy thôi chứ tốt bụng lắm, thỉnh thoảng tôi lại theo chân cô ấy đi làm việc, cô ấy không sợ bẩn, không sợ mệt, cũng không sợ khổ, chẳng hề quái dị như mấy người khác.”
Sở Thấm nhớ kỹ những lời này, sau đó lại thấy thắc mắc, “mấy người khác” là đang ám chỉ ai nhỉ?
Cô rất muốn hiểu biết thêm về cô kỹ thuật viên này, bèn mở miệng hỏi: “Nghe nói cô kỹ thuật viên đó là từ thành phố về đây hả?”
Lúc này Trịnh Quân đã chạy mệt đến thở hổn hển, thế là hai người chuyển sang đi nhanh: “Đúng vậy, cha tôi bảo cô ấy là sinh viên của trường đại học nông nghiệp thành phố á, ngồi trường đại học đó của tỉnh chúng ta có thể nói cũng thuộc hàng top cả nước, chứng tỏ người ta là nhân tài thực học.”
Sở Thấm hỏi: “Cô ấy là người thành phố hả?”
Trịnh Quân không quá rõ: “Hình như không phải, kỳ thật tôi cũng không biết, nhưng nếu là người thành phố chắc sẽ không tới chỗ chúng ta làm đâu.”
Cũng có lý.
Nếu nhà ở thành phố chắc chắn sẽ không nỡ chạy tới một nơi xa xôi hẻo lánh như này, còn chuyện có thật là chủ động xin tới đây hay không á hả? Dạo này sinh viên có giá lắm, ai mà chịu xin về chỗ khỉ ho cò gáy này chứ.
Nhưng Sở Thấm và Trịnh Quân lại không hề nghĩ tới rằng trên đời này sẽ thật sự có người thích “xã thân vì nghĩa.”