Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:47
Lượt xem: 29
Năm nay Sở Thấm vẫn được phân cho mảnh đất cũ năm trước, tuy hiện tại mảnh ruộng của cô vẫn chưa được đào kênh dẫn nước vào nhưng tiến độ làm việc của mọi người khá nhanh, có lẽ khoảng tháng tư thì sẽ đào tới nơi này.
Sở Thấm mới làm việc được một nửa thì thấy đội trưởng Hàn đi tới, cô lau mồ hôi và hỏi ông ấy: "Đội trưởng, năm nay vẫn trồng nhiều rau cải dầu giống như năm ngoái sao?"
Nếu trồng nhiều rau như vậy thì diện tích trồng lương thực sẽ bị giảm bớt.
Nhưng trong vài năm tiếp theo, lương thực là thứ quan trọng nhất, nếu có thể giảm bớt một mẫu đất trồng rau thì cứ giảm.
Hàn Định Quốc dừng bước và gật đầu: "Phải, năm nay vẫn trồng lượng rau giống năm ngoái."
Đáng lẽ định mức rau năm nay còn tăng thêm, nhưng trong số các thôn của huyện Thanh Minh, mỗi năm thôn Cao Thụ của họ đều có sản lượng rau cải dầu nhiều nhất, cho nên lượng định mức tăng thêm của năm nay mới không bị đùn đẩy cho thôn Cao Thụ.
Nghe vậy, Sở Thấm hơi thất vọng và tiếc nuối.
Có thể giảm bớt mười phần trăm diện tích trồng rau cũng được mà, trồng thêm một ít khoa lặng, đến lúc đó mọi người có thể ăn no hơn một ít.
Nhưng Hàn Định Quốc lại nói: "Mấy mẫu đất khai hoang lúc trước đã dưỡng khá tốt, sau khi đào kênh dẫn nước vào là có thể trồng trọt được."
Sở Thấm vui vẻ hơn một chút.
Thời gian dần trôi, hiện tại đã là tháng ba, nhiệt độ không khí tăng lên rõ rệt, Sở Thấm cũng cởi bỏ lớp áo bông dày nặng.
Sáng hôm nay, tiếng chim hót líu lo ngoài phòng đánh thức Sở Thấm, đây là lần đầu tiên cô nghe được tiếng chim hót rộn ràng trong năm nay.
Vì Sở Thấm thích hoa lá cây cỏ nên cô cố ý nhổ rất nhiều hoa lá cỏ cây về trồng trong sân nhà.
Nhiều cây cối tất nhiên sẽ thu hút các loại chim chóc.
Đặc biệt là các loại cây cối hoang dã trong núi có tác dụng rất được Sở Thấm yêu thích, hoặc có thể nói, bất kỳ thứ gì có tác dụng cô đều vô cùng yêu thích.
Ví dụ như cây hương diệp hay cây sơn trà.
Không lâu trước đây, Sở Thấm đi theo Trương Phi Yến lên núi Hồ Lô khai hoang đã bắt gặp cây sơn trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-175.html.]
Cây sơn trà mọc ở nơi rất kín đáo, nếu Sở Thấm không tinh mắt nhìn thấy lá sơn trà, có lẽ cô đã bỏ lỡ.
Về phần cây sơn trà này có kết quả hay quả của nó có ngon hay không, Sở Thấm có thể dựa vào kinh nghiệm có được từ kiếp trước để phán đoán.
Chỉ riêng việc cây sơn trà này có thể kết quả thì đã đủ hấp dẫn cô, dưới tàng cây có rất nhiều quả sơn trà bị rụng nhưng vẫn chưa bị thối hết.
Tại thời kỳ thiếu thốn trái cây này, Sở Thấm không muốn bỏ qua bất kỳ loại trái cây nào trong núi.
Vì vậy, ngày hôm sau cô lại tìm cơ hội đi tới núi Hồ Lô một chuyến để đào cây sơn trà, chuyển nó về trồng tại một góc trong sân nhà.
Quả nhiên sau khi thím Sở biết lại hâm mộ nói: "Sao mắt cháu lại tinh tường như thế, thứ gì tốt trong núi cũng bị cháu tìm được."
Sở Thấm cười nói: "Không biết năm nay có kết quả hay không, nếu kết quả cháu sẽ gửi cho thím một ít."
Thím Sở cũng không từ chối: "Chắc là phải chờ tới năm sau."
Nhắc đến cây cối, nửa tháng sau, khi công việc cày xới xong xuôi, hộp mù tháng ba năm nay của Sở Thấm đã xuất hiện. Thứ nhận được không phải chảo sắt lớn mà cô vẫn luôn nhớ thương mà có thêm một gốc cây tương tự cây táo.
Cô nhận được thêm một gốc cây dương mai.
Trưa hôm nay, sau khi làm việc xong, suýt chút nữa Sở Thấm đã tắm gội sạch sẽ và thắp hương để cầu được một cái chảo sắt.
Cô thật sự hết cách rồi, bệ bếp đã xây xong, cả gạch cũ và gạch mới được tận dụng tốt, cuối cùng chỉ còn lại hai viên gạch. Tất nhiên Sở Thấm dùng nhiều gạch như vậy là vì cô xây một cái bếp đôi và bàn bếp.
Hiện tại chỉ có một bên bếp có nồi, bên khác thì vẫn trống, điều này khiến một người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Sở Thấm rất khó chịu.
Ăn cơm trưa xong, cô rửa tay sạch sẽ rồi ngồi trong nhà chính.
DTV
Đầu tiên cô hoàn thành nhiệm vụ trò chơi hôm nay, thành công nhận được một phần mì lạnh nướng.
Hiện giờ mỗi tuần cô có thể tích lũy được hai chai sữa bò, ba phần mì lạnh nướng và bốn cái bánh quy. Trong số những phần thưởng này, chỉ có bánh quy là được Sở Thấm đặt trong hộp.
Còn hai chai sữa bò và ba phần mì lạnh nướng chỉ đủ cho Sở Thấm ăn sáng hằng ngày, rõ ràng nếu cô không có chí tiến thủ mà chỉ ỷ lại trò chơi của hệ thống thì sớm muộn gì cũng có ngày c.h.ế.t đói.
Hơn nữa, vì ba lô không có đủ không gian nên cô không thể bỏ mì lạnh nướng vào đó được, cô chỉ có thể ăn nó ngay sau khi nhận được, sữa bò cũng tương tự như vậy. Nhưng nếu thời tiết hơi lạnh hơn thì có thể bảo quản được hai ba ngày.