Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:35
Lượt xem: 37
Chuyện tụ tập đánh bạc làm dấy lên phong ba xã Dương Tử Câu.
Nhóm mê bài bạc trong thôn Cao Thụ hoảng hốt không yên, lúc biết có người bị nhốt lại đưa đến nông trường lao động cải tạo mười mấy năm lại càng hoảng sợ hơn, mãi không bình tĩnh được.
Bị dọa c.h.ế.t sững người.
“Bây giờ biết sợ thì còn ích gì nữa, một đám các người cộng lại cũng phải mấy trăm tuổi, xấu hổ c.h.ế.t mất!”
Bí thư chi bộ thôn bảo bọn họ về nhà, người tốt tính như ông ấy cũng phải nổi giận, nói chuyện không nể mặt chút nào.
“Ngày thường lòng vòng trong thôn thì thôi đi, lại còn chạy ra ngoài chơi, mấy người thì có bao nhiêu tài sản đủ để đánh bạc chứ.”
Mấy người như chú Sở không dám nói gì, Hàn Định Quốc là người cùng lứa tuổi nên không răn dạy bọn họ được, nhưng bí thư chi bộ thôn lớn hơn, lúc này có thể mắng mấy câu.
DTV
Bí thư chi bộ thôn mắng khát khô cả miệng, bưng ly nước lên cho trơn miệng rồi nói tiếp: “Cũng may mà hôm nay kéo mấy người đi làm sửa mương nước, không thì bây giờ người bị nhốt trong tù đợi bị phán xử là mấy người đó. Liên lụy bản thân thì thôi đi, đừng có liên lụy đến con trẻ, liên lụy danh tiếng thôn chúng ta.”
“Cha từng ngồi tù thì con cái muốn kết hôn cũng khó hơn người bình thường, mấy người đừng tưởng là không có gì to tát!”
Tim chú Sở đập thình thịch, vội vàng nói: “Sau lần này không dám nữa.”
Bí thư chi bộ nói: “Hừ, tôi chẳng tin lời mấy người ham cờ b.ạ.c như cậu nói, có dám không không chỉ xem mấy người mà còn phải xem tôi nữa, tự tôi có cách.”
Sau khi răn dạy xong, ông ấy mới bảo bọn họ đi, trông bọn họ cũng phiền lòng, sau khi về nhà còn bị người nhà mắng nữa.
Làm cha cả rồi mà còn bị cha mẹ hay vợ mình chỉ trỏ mắng mỏ thì xấu hổ lắm, ít nhất là xấu hổ ngay.
Thím Sở đợi chú Sở về nhà là bắt đầu giở võ ra với ông ấy, xong chuyện rồi nửa đêm hôm đó còn tìm đến nhà Sở Thấm oán trách: “Đúng là tai họa mà, tự liên lụy đến mình thì thôi, giờ còn liên lụy đến người khác, cuối cùng thím cũng hiểu phải hung dữ với người thế này, nếu không ngày nào đó lại bị chú cháu làm liên lụy mất.”
Sở Thấm không ngừng gật đầu: “Thím phải dữ từ lâu rồi.”
Nếu là cô, lần đầu đánh bạc chặt đứt một ngón tay, lần thứ hai chặt đứt hai ngón, lần thứ ba ba ngón, quá tam ba bận, có lần thứ tư nữa thì đánh gãy cả hai tay luôn.
Thím Sở thở dài: “Cả ngày trời thím chỉ làm dưới ruộng, đâu có thời gian quản lý ông ấy, sau này chỉ có thể bảo Hồng Hồng và Tiểu Kiến trông thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-168.html.]
Sở Thấm ngạc nhiên: “Còn phải phí thời gian trông chú nữa sao, thím cứ cắt đứt là được.”
Đương nhiên cắt đứt ở đây không phải là cắt ngón tay.
Dẫu sao đây cũng không phải thời tận thế mà là xã hội có công an, không thể hở ra là đánh gãy tay chân được. Sở Thấm nói cắt đứt là thu hết tiền mà chú Sở có, đây cũng chỉ là hạ sách, nhưng chỉ cần thu tiền của ông ấy thì còn ai chơi cùng ông ấy nữa.
Thím Sở không hiểu: “Trước giờ thím đều quản lý tiền mà.”
Sở Thấm chậc một tiếng, thấp giọng nói: “Không phải quản lý như thím nói, quản lý mà thím nói là một hộp tiền thím dùng được mà chú cũng dùng được sao. Cháu nói quản lý nghĩa là thím giữ tiền rồi cất kỹ vào, đừng để lại một đồng nào, đừng để chú biết tiền ở đâu.”
Giờ thím Sở mới hiểu.
Thế nghĩa là cắt đứt hẳn nguồn tiền của chú Sở, không chỉ làm ông ấy không có tiền để dùng mà còn phải khiến sau này ông ấy không có tiền cũng không lấy được tiền ở đâu cả.
Thím Sở nghĩ ông ấy là chủ gia đình, làm như thế thì không hay lắm.
Nhưng bà ấy lại nghĩ ông ấy có cần mua gì đâu? Đương nhiên là không rồi, thế sao lại phải giữ tiền lại cho ông ấy, giữ lại cho ông ấy uống rượu, đánh bạc sao.
Sở Thấm đẩy bà ấy: “Thím, thím nhân lúc chú chưa kịp phản ứng mà lén lút lấy hết tiền của chú đi, giấu ở chỗ chú không biết ấy, nếu không qua đợt này rồi chú lại ngựa quen đường cũ thì sao.”
Thím Sở nghĩ lại cũng đúng, lập tức không còn đau buồn tức giận nữa, chạy thẳng về nhà lấy hết phiếu tiền trong hộp tiền dưới giường ra, nghĩ ngợi một lúc rồi định giấu trên xà nhà, giấu trong tủ, nhưng cảm thấy những chỗ này không ổn lắm.
Bà ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi lại chạy đến hỏi Sở Thấm.
Sở Thấm đang nghĩ chuyện xây bếp lò mới. Sau khi làm quen với công việc cường độ cao, nếu cô vẫn còn sức lực thì chuyển đồ trong nhà.
Thím Sở ngạc nhiên: “Cháu lấy gạch đâu ra thế?”
Sở Thấm chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập gấp: “Cậu út cháu tìm giúp cháu.”
Cô không ngờ thím Sở lại quay lại, trước khi bà ấy đi Sở Thấm còn chưa kịp đóng cửa, cứ mải suy nghĩ chuyện mấy viên gạch nên thím Sở mới nhìn thấy đống gạch trong sân.
Có điều Sở Thấm đã chuẩn bị đổ cho cậu út Dương, cậu út Dương là một người rất giữ ý, cực kỳ nghĩa khí, ít khi nào có ý kiến với kế hoạch của Sở Thấm, lúc cô không muốn nói thì ông ấy cũng không hỏi kỹ.
Cô đã định đợi lúc nào đó sẽ đến bàn chuyện với cậu út Dương, bây giờ phải nắm chắc hơn, ai mà biết được lúc nào đó thím Sở sẽ gặp cậu út Dương chứ.