Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:24
Lượt xem: 33
Sở Thấm: “Chỉ cần ghi lại công điểm thôi.”
Hàn Định Quốc lại tiếp tục cau mày, sửa chữa kênh nước trong thôn phải có công điểm, đây là trách nhiệm của toàn thôn.
Cũng như việc đào đập chứa nước, ai dám đòi tiền lương, đào đập chứa nước là làm việc có lợi cho chính mình mà.
DTV
Sở Thấm thở dài một tiếng, nét mặt có phần khó xử, xong cuối cùng cô vẫn thấp giọng nói: “Sản lượng trong thôn chỉ có bấy nhiêu, tổng lương thực phân phát cho thôn dân không thay đổi, công điểm nhiều không có nghĩa là cuối năm phải phân phát nhiều hơn…”
Điều này thật sự có tác dụng khích lệ.
Thậm chí Sở Thấm còn nghĩ đội trưởng Hàn có thể tạm thời mở căng tin, có chỗ dự trữ lương thực trong thôn. Dùng số lương thực cũ và lương thực thu được từ nhà dân để nấu cơm, khi sửa chữa kênh rạch họ sẽ cùng ăn chung một nồi, như vậy còn ai dám phàn nàn gì nữa?
Nhưng Hàn Định Quốc là kiểu người “ổn”.
Ông ấy không phải người quyết đoán, dì cả, ông nội Lý cũng hiểu ông ấy như vậy. Khi đó ông nội Lý từng nói ông ấy là người thiếu quyết đoán, thuốc kiểu người dĩ hoà vi quý, trì hoãn bao lâu cũng được.
Điều này có nghĩa ông ấy không có năng lực nổi trội để làm những việc quan trọng, không thể tiếp thu những ý tưởng đặc biệt mới lạ, dễ dàng để nước chảy bèo trôi.
Sở Thấm chỉ biết tiếp tục khuyên: “Đội trưởng, tôi nói thật, ông thử nghĩ lại đi. Thôn Tịnh Thuỷ không có kênh rạch, nhưng hệ thống nước của bọn họ lại phát triển hơn chúng ta, mùa màng tốt chắc cũng vì lý do này. Nếu như năm nay ông cố gắng, dù không thể giành vị trí số một của thôn Tịnh Thuỷ thì năm sau cũng giành được.”
Hàn Định Quốc băn khoăn vô cùng.
Ông ấy bắt đầu rối rắm, suy nghĩ hồi lâu lại thấy khó chịu bực bội, vậy nên đã xua tay bảo Sở Thấm về nhà đi: “Đừng làm phiền tôi nữa, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này, cô cũng đừng nói ra ngoài.”
Sở Thấm rất hài lòng khi có thể bức ông ấy đến mức độ này.
Cô rời khỏi đó với khuôn mặt tươi tắn, Trương Phi Yến thấy vậy thì lại càng tò mò… Họ vừa nói gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-161.html.]
Trương Phi Yến tự hỏi Sở Thấm đã nói gì với đại đội trưởng, cuối cùng lại vô tình quên những gì cô ấy muốn nói với Sở Thấm.
Về đến nhà, Sở Thấm cảm thấy xác suất đại đội trưởng sẽ cho tu sửa kênh rạch trước sẽ chiếm khoảng bốn mươi đến năm mươi phần trăm.
Chuyện này do ông ấy quản lý, ông ấy chịu trách nhiệm thi hành, nhưng chắc chắn ông ấy sẽ đi thương lượng với bí thư chi bộ thôn. Nếu bí thư chi bộ thôn đồng ý, có lẽ đại đội trưởng cũng sẽ đồng ý.
Nhưng bí thư chi bộ thôn không phải người dễ bị lừa, ông ấy rất kiên định, dễ dàng nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì và tương tư gì. Sở Thấm ít khi dám khoe khoang trước mặt bí thư chi bộ thôn.
Sở Thấm ngẫm lại, tạm thời từ bỏ ý định đi tìm bí thư chi bộ thôn, cô không thể nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ được. Rõ ràng cô đang ở giai đoạn cuối của một trạch nữ, việc thay đổi tính nết này là điều quá bất thường.
Sở Thấm thở dài, cô nằm xuống ghế tre.
Hai tay đan chặt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nghĩ xem nếu đội trưởng Hàn không đồng ý thì mình phải nói thế nào tiếp.
Huyện Tân Minh.
Cuối cùng Trần Thiên Chương cũng quyết định xin nghỉ phép, khi anh ta thấy trên báo nói sản lượng lương thực ở huyện Tân Minh đứng đầu thành phố, anh ta lại không nhịn được mà mua ngũ cốc.
Trước khi tới đây Trần Thiên Chương đã thử làm một cuộc khảo sát, còn về những lời Sở Thấm nói thì anh ta đã quên gần hết, chỉ nhớ cô nói về khoai lang khô, đây đúng là một phương hướng tốt.
Trần Thiên Chương cố tình ghi vào sổ để nhớ, quyết định lúc rời đi sẽ “thay đổi” nhiều hơn chút, khoai lang khô bị phát hiện sẽ không có cách truy cứu, chỉ là một món ăn vặt nhỏ thôi.
Điểm mấu chốt là anh ta mới quen một người anh em sống ở đây, biết chợ đen chỗ này có quy mô khá lớn và chính sách không nghiêm ngặt như trong thành phố bèn chạy tới.
Sau khi đi dạo nơi này một vòng, Trần Thiên Chương hỏi đường, tìm một địa điểm rồi gõ cửa, đi vào nhà người anh em Hồ Uy.
Hồ Uy: “Anh tới rồi Thiên Chương, nào, để tôi giới thiệu với anh, đây là Dương Tiểu Hưng.”