Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:25
Lượt xem: 22
Sau khi xay lọc bã đậu xong, chỉ cần đổ ít nước vào trong nồi rồi nấu, nấu xong là có sữa đậu nành để uống rồi.
Sở Thấm thích uống sữa đậu nành nguyên chất, tất nhiên là cho thêm chút đường vào cũng được. Mùa đông phải ủ sữa đậu nành nóng hổi, ngồi nhâm nhi trước cửa rồi ngắm nhìn những bông tuyết trắng muốt rơi giữa không trung thật thoải mái biết bao.
DTV
Uống gần hết sữa đậu nành, Sở Thấm để dành lại một ít, phần nước còn lại đem ướp đậu phụ.
Sở Thấm đã chế tác xong dụng cụ làm đậu phụ từ năm ngoài, nó được làm bằng cây gỗ. Sở Thấm sẽ đặt hoa đậu phụ vào một khung gỗ thẳng thớm ngay ngắn, sau đó dùng đầu gỗ phủ lên, dùng cục đá ép lại. Hoa đậu phụ sẽ dần bốc hơi, đến khi gần chín thì lấy cục đá ép và tấm ván gỗ ra, mở băng gạc, bên trong chính là đậu phụ mềm.
Tất nhiên, muốn đậu phụ già hơn thì cứ tiếp tục ấn.
Sở Thấm muốn làm đậu phụ kiểu vừa già vừa mềm, loại đậu phụ này không cần chiên, chỉ cần chấm nước tương thôi là cũng ngon rồi.
Muốn làm đậu phụ chiên thì phải cắt đậu phụ thành từng miếng, chiên ngập dầu, đổ non nửa nồi dầu hạt cải vào, Sở Thấm nhìn đã thấy đau lòng vô cùng.
Sở Thấm ngẫm nghĩ, cuối cùng cô quyết định làm mấy món thịt viên chay và thịt viên đơn giản, nhìn thấy bí đỏ, cô lại chiên thêm một ít bí đỏ.
Chiên xong, Sở Thấm không lãng phí một giọt dầu nào, cô đổ chúng vào tô định để dành ăn sau, nếu không ăn hết sẽ đem đi xào đồ ăn.
Còn về đậu phụ nhồi, sau khi chiên đậu phụ xong thì mọi thứ sẽ rất đơn giản. Sở Thấm lấy thịt heo và măng đông làm nhân, khoét một lỗ trên bề mặt miếng đậu phụ chiên rồi nhét nhân vào trong.
Nhân bánh phải được nấu chín mới có thể ăn ngay sau khi nhồi.
Đồ ăn thừa để ngoài phòng cho đông lại, lúc nào muốn ăn thì bỏ vào nồi hấp. Sở Thấm làm đậu phụ nhồi to đến mức chỉ cần ăn bốn năm cái là giải quyết xong một bữa cơm.
Cuối cùng là đậu phụ lên men, Sở Thấm thử phơi khô để lên men, cô đặt chúng trong phòng lên men, bước này khá thành công.
Món đậu phụ lên men xong có hơi kỳ lạ, sau khi Sở Thấm hỏi đi hỏi lại thím Sở rằng liệu nó có bình thường không mới dám tiếp tục làm.
Sở Thấm đổ rượu trắng vào bát rồi lăn đậu phụ một vòng, sau đó ươm muối, thêm một chút bột ngũ vị hương cô đã làm trước đó, ươm xong thì để vào trong vại đậy kín bảo quản, chờ một tuần là ăn được.
Sau khi làm xong mấy món này, lễ hội Đèn Lồng cũng đã qua lâu!
Ngày xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-157.html.]
Mùa xuân đã về tới đất liền, băng tan đúng lúc cần phá băng, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, Sở thấm chuẩn bị ươm giống, năm nay cô vẫn dự định trồng khoai lang trong nhà.
Hoàng Đậu Tử lại tìm tới cửa: “Sở Thấm, cô cho tôi một câu trả lời chính xác đi, rốt cuộc cô có định trồng trọt hay không?”
Sở Thấm thật sự muốn chạy trốn.
Cô không muốn trả lời, bởi vì cô vẫn chưa nghĩ tới.
Lương thực của cô đủ ăn không? Quá rõ ràng, số lương thực cô tích góp được và lương thực trong năm nay, nếu tiết kiệm một chút cũng chỉ đủ ăn ba phần số gạo hiện giờ của cô.
Nhưng cô chỉ có thể ăn ba phần thôi sao?
Nếu là kiếp trước thì có thể, nhưng kiếp này thì không.
Từ tằn tiện đến sang trọng thì dễ, nhưng từ giàu về nghèo lại khó.
Ăn thịt cá xong chuyển qua ăn cháo trắng rau xào chỉ như một hình thức đổi món, nhưng làm sao có thể ăn cháo trắng rau xào mãi được?
Sở Thấm chỉ biết nói trong bất lực: “Ngày mai tôi sẽ nói cho anh biết. Giờ tránh đường đi, tôi còn phải lên núi nữa.”
Hoàng Đậu Tử có khả năng nhìn mặt đoán ý, thấy Sở Thấm nói vậy thì rời đi ngay.
Đúng là Sở Thấm rất muốn lên núi, mấy ngày trước cô có giăng bẫy ở đó, nhưng vì bận việc nên đã quên béng mất chuyện này.
Gần đây Sở Thấm không thu hoạch được gì nhiều, mặc dù có bắt được con hươu rừng kia nhưng những động vật hoang dã nhỏ như gà rừng hay thỏ hoang thì chẳng đáng bao.
Từ ngày tóm được con hươu rừng tới giờ, cô chỉ bắt được một con gà rừng.
Sở Thấm đã vặt lông gà rừng và rút thịt đi hầm trong dịp lễ hội Đèn Lồng, sau khi hầm xong, cô ăn canh gà với đậu phụ nhồi, giờ trong nhà vẫn còn sót lại vài miếng thịt gà rừng.
Bây giờ Sở Thấm không có động lực lên núi lắm, bởi vì cô thu hoạch không được nhiều. Nhưng Sở Thấm cũng hết cách rồi, đi săn là vậy, không phải lúc nào cũng được như ý muốn.
Cũng may lần này lên núi cô không phải quay về tay không.