Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-10-25 23:38:13
Lượt xem: 29
Nghỉ ngơi khoảng ba phút, sau khi cơ thể dần hồi lại sức, Sở Thấm tiếp tục đi về phía trước.
Càng đến gần Sở Thấm càng cảm nhận được nhiệt độ đang dần tăng lên, chỉ có cái là cũng không tăng nhiều. Nếu không phải Sở Thấm giỏi trong việc phát hiện những thay đổi rất nhỏ của nhiệt độ thì cô sẽ không thể cảm nhận được.
Cuối cùng Sở Thấm cũng tới gần lối vào suối nước nóng, vòng mắt rất nhỏ, vừa đủ để tạo thành một cái ao nhỏ. Vì mấy ngày trước tuyết rơi dày đặc nên Sở Thấm không thể nhìn ra dấu chân của động vật trên tuyết.
Sở Thấm bắt đầu giăng bẫy, cô hy vọng ngày mai cô tới sẽ nhìn thấy một con mồi mắc bẫy.
Nếu không thể xác định được dấu vết thì Sở Thấm sẽ không ở lại trên núi quá lâu. Nhưng lúc Sở Thấm vừa đặt bẫy xong và chuẩn bị rời đi, thính giác nhạy bén của cô đã bắt được động tĩnh cách đó không xa.
“Hử? Là gì nhỉ?” Sở Thấm bắt đầu tò mò, cô nhìn chung quanh để tìm một cái cây, khó khăn lắm mới trèo lên được.
Động tĩnh có vẻ rất lớn, đây không phải mức độ mà động vật hoang dã nhỏ có thể tạo ra.
DTV
Trái tim Sở Thấm đập mạnh, cô tới nơi này cũng mấy lần nhưng lại không phát hiện ra, lỡ chẳng may là gấu hay sói thì phải làm sao?
Nhất là soi, thứ loài xảo quyệt gian trá ấy biết lập kế hoạch. Đặc biệt là vào mùa đông thiếu thức ăn thế này, nếu để nó phát hiện Sở Thấm đang trốn trên cây, chắc chắn nó sẽ thủ dưới gốc cây không chịu đi.
Sói sống trên núi, nhưng Sở Thấm thì không.
Đột nhiên, Sở Thấm toát mồ hôi lạnh.
Sở Thấm cầm kính viễn vọng chĩa về hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm tung tích của con thú hoang dã kia, sau khi nhìn được gần nửa phút, Sở Thấm như được trút bỏ gánh nặng trong lòng, cơ thể vốn đang căng cứng cũng dầm thả lỏng.
“Không phải sói, là hươu rừng.” Sở Thấm thủ thỉ, cô mím môi, má lúm đồng tiền trên má thoắt ẩn thoắt hiện.
Đúng là trên núi có hươu, chỉ là ít khi nhìn thấy chúng mà thôi. Mấy người già trong thôn nói chúng sống ở sâu trong núi.
Sở Thấm chỉ tiếc bây giờ mình không có cung tên trong tay, nếu không cô có thể dễ dàng nhắm chuẩn con mồi và g.i.ế.c c.h.ế.t nó ngay cả khi đang ngồi trên cây.
Bên hông cô chỉ có một con d.a.o mổ heo, nhưng là do hệ thống trò chơi sản xuất, lưỡi d.a.o này vô cùng lợi hại, dễ sử dụng và lợi hại hơn cao d.a.o ở kiếp trước của cô.
Hươu rừng chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng nó lại cúi mình nhìn xuống lớp tuyết như đang kiếm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-150.html.]
“Tầm khoảng trên dưới một trăm năm mươi cân, là một con hươu đực.”
Sở Thấm lặng lẽ phân tích, sừng trên đầu con hươu kia còn có nhánh, chắc cũng là hươu đực trưởng thành.
Liệu cô có thể vật thắng nó được không?
Sở Thấm nhanh nhẹn phân tích trong đầu, cô sờ con d.a.o đeo bên hông rồi lại sờ sợi dây thừng đang cuộn tròn, khó lắm mới có cơ hội thấy động vật hoang dã cỡ lớn, dù khó đối phó thì Sở Thấm cũng muốn thử một lần xem sao.
Sở Thấm hơi băn khoăn, sau đó cô khẽ cắn môi, thầm hạ quyết tâm, bắt đầu leo xuống cây.
Bản thân Sở Thấm vốn là nhà thám hiểm, nếu là kiếp trước thì đừng nói là một con hươu, khéo hai con hươu cô cũng không ngán.
Nhưng chính cuộc sống yên ấm ổn định ở kiếp này đã bào mòn cảm giác phiêu lưu thám hiểm trong cô, nếu không có thiên tài ập tới thì có lẽ cô vẫn tiếp tục lựa chọn sự ổn định.
Sở Thấm nhảy từ trên cây xuống, sau đó bắt đầu vặn người khởi động gân cốt. Cô quan sát tình hình từ khắp bốn phía xung quanh rồi ngồi xổm ở một nơi tối tăm như con sói hung dữ ranh mãnh, xảo trá chậm rãi tiến đến con mồi và g.i.ế.c c.h.ế.t nó chỉ bằng một đòn.
Sở Thấm vừa đi vừa cởi cuộn dây thừng buộc trên eo xuống, buộc c.h.ặ.t đ.ầ.u dây thừng vào cái thòng lọng, lúc đến gần con hươu rừng, cô chậm rãi lắc sợi dây để làm quen.
Tuyết lại bắt đầu rơi.
Sở Thấm có thể cảm nhận được vài bông tuyết trắng đậu trên hàng lông mi cong dài của mình, không biết là tuyết từ trên trời hay tuyết đọng trên cây rơi xuống.
Sở Thấm bước đi nhẹ nhàng, hai mắt mở to không dám chớp, cẩn thận tiến tới gần con hươu rừng.
Tiếng bước chân trên tuyết không hề phát ra tiếng động!
“Mười mét, chín mét… Sáu mét.” Sở Thấm nhẩm thầm trong lòng: “Năm, bốn ——”
Rồi đột nhiên, bước chân của Sở Thấm trở nên vững vàng hơn, nét mặt cô căng thẳng, sợi dây thừng trên tay lao vào không trung tạo thành tiếng “vèo” một cái, đích đến là cái sừng hươu!
“Không được đi!” Sở Thấm hô to, cô nắm chặt sợi dây thừng, con hươu rừng bị dọa sợ đến nỗi giãy giụa điên cuồng, nhưng vì nó vùng vẫy nên sợi dây trói càng lúc càng chặt. Đợi đến khi Sở Thấm buộc đầu còn lại của sợi dây thừng vào một cái cây khác, chiếc thòng lọng đã cột chặt vào sừng hươu.
Nhìn thì tưởng là mất rất nhiều thời gian, nhưng thực tế là chưa đến mười giây.
Sau đó Sở Thấm lao đến như một mũi tên, cô rút con d.a.o g.i.ế.c heo ra chuẩn bị chặt đứt chân của con hươu kia.